Lúc này, bác sĩ Vương mới bưng thuốc tới, “Cô Lăng, trước uống thuốc an thai này đi đã, thuốc lạnh sẽ không tốt.”
“Ừm, thật sự khổ khi phải uống hằng ngày.” Cô bịt mũi, mặc dù đồng ý nghe theo bác sĩ, nhưng phải uống thuốc mỗi ngày, thật là khó mà chịu đựng.
Bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, Bác sĩ Vương cau mày, “Đúng rồi, có một chuyện, tôi muốn hỏi cô Lăng. Trước đây cô đã từng sinh rồi sao?”
“Hả? Không có!” Theo bản năng, Lăng Vũ Hi bác bỏ lời bác sĩ. Nhưng nghĩ kỹ lại một chút, cô đã từng sinh con sao? Cô cau mày, có chút mù mờ, “Bác sĩ Vương tại sao lại hỏi như vậy?”
“Ừm, chẳng qua là có chút nghi ngờ, lần trước lúc làm kiểm tra cho cô, phát hiện tử cung cô đã từng được khâu lại, nhưng kỳ quái là, trên bề mặt da của cô lại không hề để lại vết sẹo do mổ bụng, cho nên. . .” Bác sĩ Vương nhíu mày nói.
“Hả?” Trong lòng đột nhiên run lên. Lời bác sĩ Vương giống như quả bom ném vào tim cô, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Cô lầu bầu nói, “Có phải. . . sai ở đâu rồi!”
Tiger đứng bên sau khi nghe được lời bác sĩ Vương, lập tức kích động, vừa vui mừng lại lo âu, vui vì, cuối cùng cũng có người biết đến sự tồn tại của cậu!
Nhưng lo là, mẹ không ra cậu. Chú Phong nói, bất chấp nói với mẹ việc bà đã từng sanh con, nhất định sẽ dọa mẹ sợ! Không ngờ báo cho mẹ biết về sự tồn tại của cậu lại ở tình huống như vậy. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng cuối cùng, Tiger vẫn khó khăn nhằn ra một câu phủ định câu hỏi của bác sĩ Vương, “Chắc chắn sai rồi, cô ấy không hề có!”
Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho lời nói dối thiện ý của cậu, cậu quả thật là một đứa bé ngoan. cậu không cố ý muốn nói dối!
“À ừ, có lẽ tôi đã sai. Chẳng qua, nếu cô đã từng sinh mổ tất nhiên sẽ có dấu vết lưu lại, mà sinh thường vẫn là tốt nhất, con tốt, mẹ cũng khỏe hơn.” Bác sĩ Vương mỉm cười nói. Nói đến cùng, nếu như cô từng sinh mổ, thì vết sẹo trên bụng kia không thể nào không nhìn thấy! Có lẽ, mình đã sai rồi.
Theo bản năng, Lăng Vũ Hi vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, rõ ràng cũng không sờ thấy vết sẹo kia. Chẳng qua là toàn thân cô từ trên xuống dưới, sẹo để lại cũng không ít, “Có thể là ông nghĩ sai rồi!” Cô lập lại lời bác sĩ Vương, mơ hồ cảm thấy lo lắng.
“À ừ, vậy, uống thuốc trước đi, chưa đủ hai tháng, chờ thai nhi lớn một chút, tôi sẽ kiểm tra kỹ lại cho cô.” Bưng chén thuốc vẫn còn ấm lên, bác sĩ Vương đưa tới trước mặt Lăng Vũ Hi, cười hiền từ.
Mùi thuốc bắc nồng đậm xông lên, Lăng Vũ Hi đón lấy chén thuốc, đang chuẩn bị uống.
Bỗng nhiên, một mùi vị khác thường lặng lẽ xông vào mũi bác sĩ Vương, ông khẩn thiết hét lên, “Đợi đã!”
Lập tức đoạt lại chén thuốc trong tay Lăng Vũ Hi, đưa lại gần cẩn thận hít sâu một cái, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm trọng.
“Sao vậy, bác sĩ Vương?” Lăng Vũ Hi không hiểu hỏi.
Nhìn chằm chằm vào chén thuốc bắc, bác sĩ Vương hồi lâu mới nói, “Thuốc này đã bị nguội, tôi đi đổi lại cho cô chén khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!