Ngụy Tiêu Lâm vừa đi, Lý Phong cũng định rời khỏi nơi này.
“Cảm ơn anh cứu tôi, tôi nợ anh một mạng”.
Lý Phong thản nhiên quay đầu lại nhìn Dương Thiện Tề: “Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, cậu không cần phải nhớ làm gì”.
“Anh cứu mạng tôi, nhất định tôi sẽ đền ơn anh. Ngoài ra, tôi phải nói cho anh biết một việc, lần này tôi đến Đông Hải là để giết người nhà anh”.
Đột nhiên hơi thở mạnh mẽ bao trùm khắp người Dương Thiện Tề.
Hắn nín thở.
Hai chân cũng run rẩy.
Dương Thiện Tề thấy mình còn đứng không vững.
Ánh mắt Lý Phong toát ra ánh sáng sắc lẻm như dao, từng con từng con một đâm vào tim Dương Thiện Tề.
“Nếu như cậu có ý định đó thì bây giờ trước mặt tôi đã có một thi thể lạnh lẽo rồi chứ không phải nghe cậu nói nhảm đâu”.
“Đi đi! Thiên hạ này rất lớn, không phải chỉ có cái chuồng chó đó hợp với cậu”.
“Rời khỏi chuồng chó, cậu không còn là một con chó nữa mà là một người có đôi chân, có thể bước đi”.
Câu nói của Lý Phong giống hệt như nắm đấm, đập mạnh vào trái tim Dương Thiện Tề.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Phong.
Vào giây phút này, Lý Phong đứng ngược sáng, giống như một vị thần hạ xuống từ trên trời.
Người anh được bao bọc bên trong ánh sáng.
Dương Thiện Tề chỉ có thể thành kính quỳ bái, chậm rãi uốn gối, thành tâm thành ý quỳ xuống.
“Mặc dù thiên hạ này to lớn nhưng tôi lại không có nơi nương thân”.
“Tôi biết anh là người tốt, cả nhà anh đều là người tốt”.
Dương Thiện Tề ngẩng đầu nhìn Lý Phong, gương mặt toát ra vẻ thành kính.
“Hôm ấy anh nói nếu tôi gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp một việc”.
Lý Phong khẽ gật đầu: “Nói đi”.
Lý Phong vừa mới nói dứt lời, Dương Thiện Tè đột nhiên dập đầu ba cái thật vang với anh: “Thầy tôn kính, xin nhận học trò một lạy”.
Mặt Lý Phong không đổi sắc, anh cúi đầu nhìn Dương Thiện Tề đang quỳ trên mặt đất rồi cười lạnh.
“Cậu vẫn còn chưa đủ tư cách làm học trò của tôi đâu”.
“Ra sân tập trước đi, nếu như cậu có thể hoàn thành những bài luyện tập mà tôi giao theo quy định, thế thì tôi có thể cân nhắc nhận cậu làm học trò”.
“Nhưng trước lúc đó, cậu giống như những người khác vậy”.
“Vâng!”, Dương Thiện Tề dập đầu với Lý Phong.
Lý Phong nhẹ nhàng phất tay, một luồng khí vô hình như cơn gió mạnh thổi qua, cuốn Dương Thiện Tề lên.
Dương Thiện Tề rơi xuống mặt đất, lúc hắn ngẩng đầu lên một lần nữa thì Lý Phong đã biến mất.
Hắn chỉ nhìn thấy bầu trời xanh biếc và ánh nắng chói chang!
…
Thời gian quyết đấu đã đến rồi.
Để xem trận đấu này, nói là xem nhưng thực chất mọi người muốn đến đây để nhìn Lý Phong bị kiếm của Tống Viễn cứa cổ.
Tống Viễn là kẻ mạnh có tiếng ở phương Bắc.
Người chết trong tay của hắn đều là một vài cao thủ có đôi chút tiếng tăm.
Rất nhiều người cho rằng Lý Phong được chết dưới kiếm của Tống Viễn cũng là vinh dự!
Địa điểm quyết đấu ở hồ nhân tạo trên tỉnh.
Bây giờ không ít người đã tụ tập quanh hồ nhân tạo.
Bọn họ từ khắp các phương đổ về đây để xem trận đấu.
Mọi người muốn tận mắt nhìn xem diện mạo thật sự của cao thủ hàng đầu trong nhà họ Tống, cũng muốn xem Ngâm Phong Nhất Kiếm trong truyền thuyết!
“Nào nào nào, ai đi ngang đừng bỏ lỡ!”
“Đây là một trận quyết đấu hết sức đặc sắc, làm sao có thể thiếu đặt tiền đánh bạc được chứ?”
“Bây giờ tỷ lệ phần trăm chiến thắng là 8: 0.1, còn có ai chưa cược không, nhanh chân lên! Nửa tiếng đồng hồ nữa là trận đấu lập tức bắt đầu rồi! Quá giờ là không đặt cược được nữa đâu đấy!”
Vào giờ phút này, dưới mái đình gần hồ nhân tạo.
Hứa Hạo Nhiên đội nón bóng chày, mặc đồ jean, bày ra một bàn đặt cược ở đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!