Hứa Hải Phong khoát tay một cái. Lý Hùng có thể đến đây, ông ta lại vui quá ý chứ. Như vậy vừa hay có thể một mẻ lưới bắt gọn và có thể đuổi cả hai ra đường rồi.
Sau khi nói mấy câu mở đầu, Hứa Hải Phong trực tiếp chĩa mũi dùi về phía Hứa Mộc Tình, nói: “Hứa Mộc Tình! Tập đoàn Thái An chúng tôi đều vô cùng xuất sắc, ai nấy đều vô cùng ưu tú”.
“Duy chỉ có cô là ngoại lệ. Ban đầu vì cảm thấy gia đình các người đáng thương quá nên mới nể tình thân mà cho cô vào đây làm theo kiểu ‘đi cửa sau’”.
“Ai có thể ngờ, cô lại lấy oán báo ân. Không những cô không dốc sức làm việc vì tập đoàn mà còn cấu kết với người ngoài biển thủ công quỹ, ý đồ đục khoét hết tài sản của tập đoàn chúng ta”.
“Hiện giờ với danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn, tôi chính thức sa thải cô”.
Lời này vừa nói ra, ban giám đốc và nhân viên cấp cao của tập đoàn ngồi bên cạnh đều đồng loạt vỗ tay.
“Chủ tịch thật sáng suốt”.
“Tốt quá, cuối cùng cũng đuổi được loại gây hại này ra khỏi tập đoàn rồi”.
“Loại người dựa vào mối quan hệ để vào đây thì nên cút ra khỏi tập đoàn đi”.
Hứa Mộc Tình hai tay nắm chặt rồi cắn chặt môi. Lần đầu tiên cô lên tiếng trước mặt bao nhiêu người: “Ông luôn miệng nói tôi biển thủ công quỹ, vậy có chứng cứ không?”
“Chứng cứ ư?”, Hứa Thiên Tứ với thân phận là Tổng giám đốc, lúc này cười lạnh một tiếng.
“Gia cảnh nhà cô thế nào thì mọi người trong tập đoàn đều rõ. Dựa vào tiền lương của cô và của ông bố vô dụng nhà cô thì có thể mua được xe Mercedes-Benz không?”
“Còn hôm qua nữa, các người còn tiêu hơn ba trăm nghìn tệ ở trung tâm thương mại, vậy tiền đó lấy ở đâu ra, cô còn dám nói mình không tham ô và không biển thủ công quỹ không?”, Hứa Thiên Tứ vừa đập bàn vừa quát mắng Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt của những người nhìn Hứa Mộc Tình đều tràn đầy vẻ ‘vui khi người khác gặp nạn’.
“Tôi còn tưởng rằng thành tích nghiệp vụ của cô ta tốt vậy là dựa vào thực lực, hóa ra trong đó còn dùng thủ đoạn nữa”.
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, thời đại này đúng là loại người nào cũng có”.
“Tham ô nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là phải ngồi tù ít nhất là mấy chục năm”.
“Đáng đời”.
Đứng trước những lời phỉ báng vu khống của mọi người, Hứa Mộc Tình không muốn giải thích nữa. Cô biết rằng, hiện giờ bất luận mình có nói gì thì sẽ không có ai tin. Hơn nữa, đám người này đều muốn cô gặp xui xẻo mà.
“Đét, đét, đét”, lúc này Lý Hùng đột nhiên vỗ tay, nói: “Nói nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại không có một chứng cứ nào”.
“Thế này đi! Trong tay tôi đang có một số thứ muốn cho các người xem”, nói xong Lý Hùng ra ký hiệu tay.
Lúc này, trên màn hình máy chiếu của phòng họp chiếu ra một video. Trong video này, Hứa Thiên Tứ đang dạo phố với một cô người mẫu.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Thiên Tứ lập tức nhảy dựng lên giơ tay chỉ về phía Lý Hùng, nói: “Anh dám theo dõi tôi?”
Trong video đó lại xuất hiện những chứng từ và thông tin chính xác về việc Hứa Thiên Tứ biển thủ công quỹ. Ở đây đều ghi lại rất rõ mỗi nơi, mỗi việc được dùng từ công quỹ.
Lúc này, bốn phía đều vô cùng huyên náo. Không ai có thể ngờ lại có màn đảo ngược tình thế như này. Đây rõ ràng là vừa ăn cắp vừa la làng.
Trong lúc mọi người đang bàn luận xôn xao thì Hứa Thiên Tứ lớn tiếng quát: “Đây là tập đoàn của ông nội tôi, tôi là cháu đích tôn của ông nội. Sau này tập đoàn sẽ giao vào tay tôi, giờ tôi dùng có chút tiền này thì đã làm sao?”
“Thế còn Hứa Mộc Tình, tiền của cô rốt cuộc ở đâu ra, nói đi”.
“Nếu giờ cô dám đứng trước mặt mọi người nói ra tiền của cô ở đâu ra thì tôi lập tức ăn luôn quyển nội quy công ty cho mà xem”, Hứa Thiên Tứ tin chắc rằng Hứa Mộc Tình không dám nói ra.
Anh ta vẫn luôn cho rằng tiền của Hứa Mộc Tình là tiền mà Lưu Đức Luân cho. Nhưng Hứa Mộc Tình từ đầu đến giờ đứng một chỗ không nói gì thì lúc này đột nhiên thể hiện bằng hành động. Cô lấy một thẻ đen từ trong túi xách ra.
Trong lúc nhìn thấy thẻ đen số lượng có hạn trên thế giới, trong phòng họp liền huyên náo hẳn lên: “Bên ngoài chiếc thẻ này dường như có ký hiệu bông hoa”.
“Đó… Đó là thẻ đen mà liên minh ngân hàng thế giới phát hành với số lượng có hạn đó”.
“Trời ơi! Thẻ đen này mức chi tiêu ít nhất cũng phải một tỷ một năm đấy”.
Lúc nhìn thấy thẻ đen này, đến cả Hứa Hải Phong cũng không ngồi yên được: “Sao có thể thế được, người như cô thì làm sao có thể có được chiếc thẻ đen quý giá này”.
“Báo cảnh sát ngay, bắt cô ta lại ngay lập tức”.
Hứa Mộc Tình dùng hai ngón tay kẹp chặt chiếc thẻ đen rồi từ từ nhấc lên, tiếp đó cô quay đầu nhìn về phía Lý Hùng.
Cô dùng giọng nói dứt khoát và dễ nghe nói với tất cả mọi người có mặt ở đây: “Chủ nhân của chiếc thẻ đen này là chồng tôi, anh ấy tên là Lý Hùng”.
Lúc này mọi người như kinh ngạc đến nỗi muốn rơi cằm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể”.
“Tên này chẳng phải là tên lang thang sao? Ai cũng bảo hắn là tên thần kinh mà, một tên thần kinh thì ở đâu mà nhiều tiền thế được?”
“Trời ơi! Cái thế giới này thật sự điên cuồng quá rồi”.
Trong lúc tất cả mọi người đều nhìn Lý Hùng với ánh mắt kinh ngạc thì tim Lý Hùng như muốn bay ra ngoài: “Ban nãy cô ấy nói gì vậy, hình như ban nãy cô ấy gọi mình là chồng cô ấy? Ha ha ha”
“Bác! À không, Tổng giám đốc Hứa! Người biển thủ công quỹ không phải là tôi mà là con trai của ông đấy, hiện giờ ông hãy báo cảnh sát bắt hắn đi”, lời nói vừa dứt thì mọi người lập tức đổ dồn ánh nhìn về phía Hứa Thiên Tứ.
“Hừ! Cháu trai dùng tiền của ông nội thì có gì mà phải làm kinh động đến người khác?”, Hứa Thiên Tứ vẫn gằn giọng nói.
Lúc này cửa phía sau đột nhiên mở ra. Hứa An Thái tay cầm cây gậy mới hoàn toàn, ông ta đi vào phòng họp dưới sự dìu đỡ của hai người.
Lúc này, ánh mắt của Hứa An Thái lạnh băng nhìn Hứa Mộc Tình. Ông ta gọi thẳng tên Hứa Mộc Tình, nói: “Hứa Mộc Tình! Bắt đầu từ bây giờ, cô và gia tộc nhà họ Hứa không còn bất cứ mối quan hệ gì nữa”.
“Cô và ông bố vô dụng của cô đều bị tôi đuổi ra khỏi nhà”.
Mặc dù sớm biết như vậy nhưng trong lúc nghe thấy câu này thì Hứa Mộc Tình vẫn không kìm được mà lùi về sau hai bước. Nhưng rất nhanh có một bàn tay lớn nắm chặt lấy eo cô và khẽ dựa thân người mệt mỏi yếu đuối của cô vào bộ ngực vững chắc của anh ấy.
Hứa Mộc Tình không hề kháng cự, giờ đây cô cảm thấy ấm áp vô cùng, dường như cô tránh được những phong ba bão táp khi được ở trong lòng của Lý Hùng.
“Ngoài ra! Cô và Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhất cấu kết với nhau lấy cắp tài liệu bí mật của tập đoàn nên tôi sẽ kiện cô ra tòa vì việc này”.
“Dự án mà cô đang phụ trách thì tập đoàn chúng tôi cũng sẽ thu hồi lại hoàn toàn”.
Hứa An Thái nói với khí thế hùng hổ, thể hiện ra vẻ uy nghiêm và thanh thế lăn lộn trong thương trường suốt mấy chục năm.
“Chủ tịch Hứa, từ khi nào dự án này là của các ông vậy?”, Lý Hùng chậm rãi nói ra một câu.
“Ngay từ ban đầu dự án này đã là của vợ tôi rồi, có liên quan gì đến tập đoàn Thái An đâu?”
Hứa An Thái trợn trừng hai mắt, nói: “Anh nói cái gì?”
Ông ta vội bảo bộ phận pháp lý cầm hợp đồng đến. Lúc nhìn thấy hợp đồng, ông ta ngồi sụp xuống ghế, nói: “Không thể nào, sao có thể như vậy được?”
Hứa Hải Phong đột nhiên đứng dậy, giơ tay đập mạnh lên bàn, chỉ vào Hứa Mộc Tình quát lớn: “Quả nhiên là mày, đồ ăn cây táo rào cây sung…”.
“Bốp”, tiếng tát vang giòn cả phòng họp.
“Tổng giám đốc Hứa! Phân có thể ăn bừa được nhưng lời nói thì không nói bừa được nhé”.
“Hợp đồng này thành ra như này ông nên hỏi con trai ngoan đang đứng cạnh ông ý”.
Lý Hùng vừa nói dứt lời thì mọi người đều quay đầu nhìn về phía Hứa Thiên Tứ.