"Lúc đi đối phó với thằng điên Lý Hùng, thì hãy để Lão Hổ bắt người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình, đưa đến Giang Châu”.
"Vâng!"
Thật ra Hứa Hạo Nhiên không thích cờ bạc, cậu ta chỉ muốn bỏ ra ít vốn mà thu về nhiều tiền thôi.
Hơn nữa mục đích kiếm tiền của cậu ta không phải để mua xe sang, chơi đồ xịn như công tử con nhà giàu.
Cậu ta chỉ muốn thực hiện ước mơ âm nhạc của mình.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đang hát trong một quán bar.
Cậu ta đang ngồi trên quầy bar, ôm một cây ghita tự đàn tự hát.
Quán bar người ra kẻ vào tấp nập.
Không ai thực sự lắng nghe cậu ta hát, tất cả đều mải uống rượu, tán gẫu và cưa gái.
Lúc này, một người đàn ông đi tới chỗ Hứa Hạo Nhiên với nửa lốc bia.
"Nhóc, uống sáu chai bia này đi, rồi tôi sẽ bo cho cậu hai trăm”.
Nếu là trước đây, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ bật đống bia kia ra và dốc vào miệng.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại lắc đầu.
"Ông anh này, nhà tôi gần đây quản lý rất nghiêm, buổi tối không được uống rượu”.
"Tao nhổ vào! Đây là quán bar, không uống rượu, thì mày làm gì ở đây? Mấy bài hát của mày có chó nó nghe! Uống! Không uống tao sẽ đánh mày!"
Hứa Hạo Nhiên thường xuyên đến quán bar để hát, cũng thường xuyên gặp phải mấy chuyện như này.
Khi gặp phải một khách hàng say xỉn, giải pháp duy nhất là tiếp rượu với hắn.
Nếu không, không chỉ bị đánh mà thậm chí còn mất luôn cả tiền công.
Lúc này, ba tên khác xúm lại vỗ vai gã say.
Tên say rượu chưa kịp nói gì thì đã bị hai người đàn ông lôi ra ngoài.
Người còn lại ném hai trăm vào chiếc mũ dưới chân Hứa Hạo Nhiên.
"Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh trai”.
Người đàn ông nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Người anh em à, cậu hát cũng được đấy. Tôi có một người bạn là nhà sản xuất âm nhạc, có thể giới thiệu cho cậu. Cậu đi thử xem. Biết đâu có thể ra đĩa nhạc không biết chừng”.
"Có thật không!"
Hứa Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức theo người đàn ông ra khỏi quán bar.
Khi cậu ta vừa bước ra khỏi quán bar, thì có ba người đàn ông lao tới.
Họ cho Hứa Hạo Nhiên vào bao tải, ném thẳng vào xe tải.
Khi chiếc bao được mở ra, Hứa Hạo Nhiên đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng.
Nơi này trông rất tồi tàn.
Xung quanh cậu ta là vài người đàn ông hung dữ.
Một trong số đó lè lưỡi, còn liếm con dao trên tay!
"Các, các người định làm gì?"
"Tôi không động chạm gì đến các người, tại sao lại bắt tôi?"
Người đàn ông đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Mày là Hứa Hạo Nhiên?"
"Đúng”.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nói: "Đàn anh à, tôi trước giờ làm gì cũng rất cẩn thận, chưa từng đắc tội với ai. Các anh có bắt nhầm người không?"
"Mày tên là Hứa Hạo Nhiên, nên không thể nhầm được. Đánh!"
Bất ngờ có hai người lao lên đấm đá Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vừa khóc lóc, vừa cầu xin.
Sau khi đánh xong, người đàn ông túm tóc Hứa Hạo Nhiên, nâng mặt cậu ta lên.
Đồng thời, hắn chộp lấy con dao găm và dí vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Bây giờ tao cho mày một con đường sống. Chỉ cần mày làm như lời tao nói, thì tao sẽ thả mày đi”.
"Anh à, tôi thật sự không làm gì sai cả, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi”.
Người cười lạnh một tiếng, lấy một cái chai nhỏ từ trong túi ra.
"Giờ mày về nhà, pha thứ trong chai này vào trà cho anh rể mày uống”.
"Cái gì!?"
Hứa Hạo Nhiên vội vã lắc đầu lia lịa.
"Không, không, tôi không thể làm được đâu!"
Người đàn ông mỉm cười, lùi lại, lúc này, một người khác lập tức tiến đến đánh đập Hứa Hạo Nhiên.
"Nhóc! Bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mày chết hoặc anh rể mày chết!"
"Mạng của mày và anh rể, cái nào quan trọng hơn? Hãy tự mình suy nghĩ đi”.
Trong khi nói, con dao găm sắc bén trong tay của người đàn ông liên tục đung đưa trước mắt Hứa Hạo Nhiên.
"Tao đếm đến ba, nếu mày không đồng ý, con dao này sẽ cứa vào cổ họng của mày!"