Trương Toàn Vũ, một trong ‘Tứ đại thiên vương’ của tỉnh thành, đang nằm dài trên ghế sô pha.
"Lão Tam!?"
Hoàng Chấn giật mình, vội vàng chạy tới.
"Lão Tam! Ai đánh em thế này!?"
Hoàng Chấn ôm lấy người em trai cùng cha khác mẹ của mình, cơn tức giận dữ dội khiến đồng tử của ông ta run lên!
"Đại ca, Lưu, Lưu Đức Luân, Hứa Hiếu Dương và, và ...”, Trương Toàn Vũ còn chưa nói hết câu, đã nghẹo đầu sang một bên bất tỉnh nhân sự.
"Lưu Đức Luân! Hứa Hiếu Dương! Chúng mày đợi đấy!! Đợi đấy!!"
Lúc này, Lão Hổ nằm trên mặt đất cũng thì thào: "Còn có Lý Nhị Ngưu...”
Vào lúc này, tại khu phố cổ của Đông Hải, trong một căn phòng cho thuê.
"Lý Nhị Ngưu, tên khốn kiếp, mau bỏ bà xuống!"
"Bộp!"
Lý Nhị Ngưu ném thẳng Hứa Phi Phi đang mặc bộ quần áo rách tả tơi xuống chiếc giường lò xo.
Khi Hứa Phi Phi ngã xuống giường, bà ấy theo bản năng che mũi lại.
Bà ấy thường cho rằng giường của đàn ông chả thơm tho gì.
Hóa ra giường của Lý Nhị Ngưu rất sạch sẽ, chăn bông được gấp rất chỉnh chu, giống như một miếng đậu phụ vậy.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng được bài trí rất gọn gàng, không hề có mùi gì lạ trong không khí.
"Này! Cậu muốn làm gì tôi?"
Nhìn Lý Nhị Ngưu đứng bên cạnh như một khúc gỗ, Hứa Phi Phi nhìn anh ta bằng ánh mắt đanh đá.
"Đại ca nói, đợi đến khi cô tự đi được thì mới cho cô đi”.
"Ban ngày cháu đi huấn luyện, cô cứ đứng ở bên cạnh mà xem, buổi tối cô ngủ giường, cháu ngủ đất”.
Hứa Phi Phi ngẩng đầu: "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Đại ca nói, nếu cô không chịu, thì chỉ cần lột sạch quần áo của cô rồi ném cô ra cổng chợ là được”.
"Cậu...”
Sáng sớm, Hứa Thiên Tứ vội vàng bước vào văn phòng chủ tịch tập đoàn Thái An.
"Bố, bố cho gọi con à?"
Ngay khi Hứa Thiên Tứ bước vào, Hứa Hải Phong đã chỉ tay về phía anh ta, quát hỏi: "Cô của mày đã mất tích hai ngày nay rồi. Chuyện này có liên quan đến mày không?"
"Bố, con là con của bố, chẳng nhẽ bố không tin con à?"
Hứa Hải Phong thở dài: "Vì mày là con bố nên bố mới nghĩ là do mày làm!"
Lúc này, thư ký vội vàng bước vào: "Sếp, sếp Hoàng đến rồi ạ, ông ấy muốn gặp đích danh anh ạ”.
"Đông Hải làm gì có ai là sếp Hoàng? Không gặp không gặp, đuổi đi cho tôi”.
“Đó là sếp Hoàng từ tỉnh thành tới ạ”, thư ký nói thêm.
Vài phút sau, trên hành lang bên ngoài phòng tiếp tân vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai cha con Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ chạy vào phòng tiếp khách như một con chó ngửi thấy mùi thịt và xương.
"Ây dô, sếp Hoàng, cơn gió nào đã đưa anh đến đây thế?"
Có sáu đại gia tộc ở tỉnh thành, nhà họ Hoàng đứng thứ năm.
Mặc dù thứ hạng này không cao.
Nhưng họ cũng có quyền lực rất lớn ở tỉnh thành.
Khi đến Đông Hải, thì quyền lực đó còn lớn hơn. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Cái gọi là nhà họ Hứa Thị của đám người Hứa Hải Phong chẳng qua cũng chỉ là loại rẻ rách trong mắt nhà họ Hoàng mà thôi.
Người đang ngồi trong phòng tiếp tân lúc này là Hoàng Kha, em trai của Hoàng Chấn.
Hoàng Kha là con thứ hai trong nhà, ông ta giữ một vị trí rất quan trọng trong gia tộc.
Sự xuất hiện của ông ta khiến Hứa Hải Phong và con trai vui mừng khôn xiết.
Sau khi chào hỏi, Hoàng Kha nói thẳng: "Sếp Hứa, tôi nghe nói chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Hiếu Dương, là em trai của ông”.
Hứa Hải Phong cười lạnh một tiếng: "Tôi không có loại em trai như thế đâu ạ”.
"Sếp Hoàng, anh không biết đấy thôi, em của tôi, sở dĩ nó có thể trở thành chủ tịch hội đồng quản trị là vì nó đã bán con gái của chính mình”.
"Sau đó cấu kết với người ngoài cướp đi tài nguyên của công ty chúng tôi, là loại chả ra gì!"
Hoàng Kha nhẹ nói: "Tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ chưa gặp thời, phạm vi kinh doanh cũng không rộng”.
"Nhưng ...”, Hoàng Kha nói lái đi: "Đợi nó bành trướng ra thì sẽ gây nguy hiểm cho tập đoàn Thái An các ông”.
"Sếp Hoàng xin hãy xem xét kỹ cho, tôi tuy là có tham vọng nhưng lại lực bất tòng tâm!"
"Cha con Hứa Hiếu Dương lộng hành quá”.
"Hơn nữa Hứa Hiếu Dương dù sao cũng là anh em của tôi, tôi không thể ra tay tàn độc với họ được”.
"Ông không thể nhưng tôi thì có”.
Lời nói của Hoàng Kha khiến mắt Hứa Hải Phong sáng lên.
"Ý của sếp Hoàng là gì ạ?"