Nghe Tô Chính Quốc nói như thế, Hứa An Thái không khỏi thờ phào một hơi.
Ông ta vội vàng xin lỗi: “Cảm ơn ông Tô, cảm ơn ông Tô”.
“Nhưng các người không cần phải trở về Đông Hải nữa, tôi sẽ đánh tiếng với nhà họ Hoàng sau”.
“Không phải tập đoàn Thái An của các người luôn muốn đứng vững gót chân trên tỉnh sao, vừa khéo tôi có một công trình muốn giao lại cho các người”.
Nghe nói đến việc phát triển ở tỉnh, gia đình Hứa An Thái vui vẻ bỏ đi.
Chẳng bao lâu sâu, cánh cửa nhỏ ở trong góc phòng khách mở ra.
Một cậu ấm có dung mạo anh tuấn, đeo kính, mặc vest bước đến.
Cậu ấm anh tuấn này là Tô Phương Hoa, cháu trai cả dòng chính của Tô Chính Quốc, có danh xưng ‘cậu chủ đứng đầu ở Giang Châu’.
“Ông nội thông minh thật! Đông Hải là một miếng thịt mỡ sống đấy”.
“Thế lực của gia tộc chúng ta có thể nhân cơ hội này bước chân vào Đông Hải”.
“Rồi sau đó sẽ khống chế mạch máu kinh tế của toàn Đông Hải!”
Tô Chính Quốc mỉm cười vuốt bộ râu dài của mình: “Vị trí địa lý của Đông Hải rất thuận lợi, vô cùng thích hợp để khai phá. Ông quyết định cử cháu đến Đông Hải chỉnh đốn tập đoàn Thái An”.
“Ông nội yên tâm đi, chắc chắn cháu sẽ không làm cho ông thất vọng đâu!”
Dường như Tô Chính Quốc nghĩ đến chuyện gì, ông ta lạnh lùng mở miệng: “Đúng rồi, theo như lời Hứa An Thái nói, bố con Hứa Hiếu Dương cũng có chút tài năng, cháu xem xem có thể thu phục bọn họ không”.
Lúc ở Đông Hải, Tô Phương Hoa được gọi là ‘sát thủ của thiếu nữ’.
Chỉ cần là người con gái mà anh ta thích, bọn họ đều sẽ một lòng một dạ yêu anh ta trong khoảng thời gian ngắn.
Gần đây Tô Phương Hoa hay dạo chơi giữa mười mấy cô gái xinh đẹp, vui vẻ tự do!
Anh ta đã chán ngấy những cô nàng trang điểm lộng lẫy rồi, thỉnh thoảng đổi sang các cô gái dân dã cũng không tệ.
Tô Phương Hoa nghĩ đến đây bèn nhếch môi nở nụ cười gian xảo: “Vâng, cháu xin nghe theo lời ông!”
…
Quê hương của gia đình Liễu Ngọc Phân là một huyện nhỏ bên cạnh Đông Hải.
Nơi này gần biển, bởi vì nằm ở vị trí khá là hẻo lánh nên kinh tế tương đối lạc hậu.
Ra khỏi đường cao tốc, chạy trên quốc lộ cũ kỹ, hơn nữa còn hơn đông đúc.
Trong mắt Liễu Ngọc Phân, những căn nhà cũ kỹ ấy đều chứa đựng đầy ký ức.
Suốt dọc đường xe chạy, thỉnh thoảng Liễu Ngọc Phân lại giới thiệu kiến trúc ở đây cho Hứa Mộc Tình đang ngồi bên cạnh.
“Tình Tình, con nhìn ra phía trước kìa, đó là trường cấp hai của mẹ”.
“Bây giờ chú của con đã làm thầy giáo ở trường này rồi!”
“Lúc còn nhỏ, mẹ cũng ước mơ được làm giáo viên”.
“Kết quả lại bị bố con lừa đến thành phố”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng lái xe vòng qua cổng trường mà Lý Ngọc Phân nói.
Trước cổng trường, có mấy chục nam nữ giăng băng rôn biểu tình.
Liễu Ngọc Phân tinh mắt, bà ấy vừa nhìn là thấy ngay anh ruột Liễu Đông Thanh của mình.
“Tiểu Hùng, mau ngừng lại”.
Liễu Ngọc Phân vội vàng bước xuống xe, bà chạy về phía cổng trường.
Nói với Liễu Đông Thanh: “Anh, mọi người đang làm gì ở đây thế?”
Liễu Đông Thanh ăn mặc bình thường, đeo cặp kính gọng đen, trông ông ấy có vẻ rất thật thà.
Lúc nhìn thấy Liễu Ngọc Phân, gương mặt Liễu Đông Thanh không khỏi ánh lên nụ cười.
Nhưng ông ấy nhanh chóng đuổi Liễu Ngọc Phân đi.
“Các em đừng sang đây! Đừng sang đây! Mau đi đi!”
“Việc này không liên quan gì đến các em hết! Các em về nhà trước đi!”
Vốn dĩ Liễu Ngọc Phân muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng.
Vào lúc này, có một người phụ nữ trung niên đi xe điện đến.
Sau khi đưa giỏ tre cho Liễu Đông Thanh, bà ấy quay sang nhìn Liễu Ngọc Phân chăm chú.
Bà ấy cảm thấy Liễu Ngọc Phân hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhận ra Liễu Ngọc Phân.
Quần áo mà Liễu Ngọc Phân mặc trong ngày hôm nay rất lịch sự và tao nhã.
Vừa nhìn đã thấy là bà chủ trong gia đình giàu có.
Trong ấn tượng của người phụ nữ này, hình như bà ấy không có bạn bè nào như vậy hết.
Vào lúc này, Hứa Mộc Tình đi đến chào hỏi người phụ nữ trung niên ấy: “Cháu chào mợ”.
Người phụ nữ trung niên ấy chính là mợ của Hứa Mộc Tinh, Hà Nguyệt Cầm.
Đến bây giờ, Hà Nguyệt Cầm mới nhận ra thân phận của Liễu Ngọc Phân.
Dưới sự kiên trì của Hà Nguyệt Cầm và Liễu Đông Thanh, gia đình Hứa Mộc Tình mới đi theo chiếc xe điện về nhà của chú.
Nhà của Liễu Đông Thanh là một căn nhà một tầng với bốn phòng.
Một bà cụ có mái tóc hoa râm đang ngồi dưới ánh nắng trước cửa nhà.
Bà cụ đang ôm một nan tre rất to, đôi tay đầy vết chai bẻ măng nhanh thoăn thoắt.