Hứa Thiên Tứ tức giận!
Cái làm anh ta không thể chấp nhận được chính là có người khen ngợi Lý Phong trước mặt anh ta nhiều như vậy!
"Musashi!"
"Có!"
"Đuổi Oda ra khỏi phòng nghiên cứu ngay lập tức!"
"Đưa ông ta về nhà! Loại này nuôi lợn cũng chả ai cần!"
"Chủ nhân, đừng!"
Oda Momotaro liên tục cầu xin Hứa Thiên Tứ thương xót.
Bởi vì tất cả những người đến hòn đảo này đều ăn trái cây do Hứa Thiên Tứ đưa cho.
Loại quả này có chứa một loại kiềm sinh vật mãn tính.
Nó là một loại độc!
Ngoại trừ Hứa Thiên Tứ, không ai có thể giải được nó!
Một khi Oda Momotaro rời khỏi hòn đảo, sẽ tương đương với việc bị Hứa Thiên Tứ tuyên án tử hình.
"Chủ nhân, chủ nhân. Tôi không phải vì muốn huênh hoang đâu, tôi thật sự …"
Oda Momotaro vẫn còn muốn nói chuyện với Hứa Thiên Tứ, nhưng đã bị Hứa Thiên Tứ tát cho một cái.
"Cút!"
Oda Momotaro bất lực cúi đầu, ôm mặt trong ánh mắt chế giễu không dứt của mọi người rồi bỏ đi.
Sau khi Oda Momotaro rời đi, các nhà nghiên cứu trong phòng lại tiếp tục công việc của họ.
Lúc này, một nhà nghiên cứu da trắng tóc vàng nói với Hứa Thiên Tứ.
"Chủ nhân, bộ khuếch đại địa chấn của chúng ta đầy năng lượng rồi".
"Theo quan sát tầng đáy biển vừa rồi. Khoảng tám giờ tối nay, sẽ có một đợt động đất nữa".
Đôi mắt của Hứa Thiên Tứ sáng lên như thiêu đốt, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình, cười lạnh lùng, nói.
"Tăng nó lên hai cấp cho tôi".
"Tôi muốn những người đang hưởng lạc ở đó đều phải bị chôn thây dưới biển!"
"Vâng!"
Gia tộc họ Trần là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở tỉnh Bảo Đảo.
Họ có một mạng lưới quan hệ rất rộng về mọi mặt.
Mặc dù cô ba nhà họ Trần chưa lấy chồng nhưng cô ấy dựa vào nền tảng gia tộc thâm sâu và khả năng giao tiếp tuyệt vời của mình.
Mời rất nhiều cậu chủ của các thế gia có máu mặt đến dự.
Vì vậy, đại tiệc đêm nay rất náo nhiệt.
Bữa tiệc do cô ba tổ chức đan xen nhiều phong vị mà mọi người từng biết từ trước đến nay.
Trước hết, môi trường tiệc tổng thể rất thanh lịch.
Chính giữa bàn tiệc, đặt một cây đàn piano màu trắng tinh khôi.
Bàn tay của một cậu chủ thế gia rất đẹp trai trong bộ đồ dạ hội màu đen, dáng đứng cao ráo đang nhảy nhanh trên những phím đàn đen trắng của cây đàn piano.
Bản nhạc piano anh ta chơi êm như mây trôi, nước chảy.
Có rất nhiều người vậy xung quanh.
Hầu hết họ đều là phụ nữ.
Những người phụ nữ này đều đứng đắn, duyên dáng và sang trọng.
Vẻ mặt đang nhìn về phía anh chàng đẹp trai đang đánh đàn đều mang theo sự ngưỡng mộ.
"Cậu Trần, bản nhạc piano thật sự rất hay!"
Một người đẹp ánh mắt sáng long lanh, hiện lên vẻ ngưỡng mộ sâu sắc.
Có người ở bên cười nói: "Mặc dù cậu Trần đàn nghe rất hay, nhưng chính cậu Trần mới thực sự là người khiến cho cô không kiềm chế được đấy".
"Nhắc mới nhớ, lần này cô từ Mễ xa xôi bay đến đây".
"Không phải chỉ vì cậu Trần đây sao?"
"Tối nay nhân cơ hội tỏ tình với anh ấy đi".
Đêm nay không ít phụ nữ có suy nghĩ này.
Đối với đám đàn ông, hầu hết ánh mắt của họ bây giờ đều đổ dồn vào ba người Hứa Mộc Tình.
Trong đám đông, nhiều người đàn ông đang bàn luận sôi nổi.
Đối với cô ba Trần Du Khê, mọi người đều đã biết rất rõ.
Mọi người đều biết tính cách của Trần Du Khê.
Biết rằng Trần Du Khê là một người có tài nhưng cũng rất kiêu.
Cho dù có tấn công mạnh mẽ kịch liệt như nào cũng khó mà lọt được vào mắt xanh của cô ấy.
Vì vậy, nhiều người tập trung vào Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, những người đang đứng cùng Trần Du Khê.
"Này, người đẹp mặc quần áo trắng bên cạnh cô ba hình như là Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu ấy".
Giữa đám đông, một thanh niên đeo kính hỏi một người bạn bên cạnh.
Người thanh niên đeo kính này tên là Tiêu Hợp Trịnh.
Mặc dù không phải là một trong tứ đại gia tộc trên Bảo Đảo, gia tộc họ cũng có lịch sử khá lâu đời ở Bảo Đảo.
Đồng thời, mẹ đẻ của hắn đến từ gia tộc họ Chu, dòng họ có ảnh hưởng nhất ở Nam Dương.
"Ừ, tôi đã nhìn thấy cô ấy ngay khi đến rồi".
"Hứa Mộc Tình này trông đẹp hơn nhiều so với tấm poster trên TV".
"Trước đây tôi nghe một người bạn nói rằng cậu ta đã gặp Hứa Mộc Tình trong một bữa tiệc".
"Khi đó nói Hứa Mộc Tình quả là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nói ghê lắm".
"Lúc đầu tôi nghĩ rằng cậu ta đang khoác lác thôi, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy, tôi nhận ra rằng bạn của tôi không những không nói ngoa".
"Ngược lại, tôi còn thấy Hứa Mộc Tình còn đẹp hơn lời cậu ta nói".
"Nhưng thật đáng tiếc".
Nghe người bạn nói, Tiêu Hợp Trịnh nhanh chóng hỏi.
"Tiếc gì?"
Bạn của Tiêu Hợp Trịnh thở dài: "Thật đáng tiếc lại là một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu".
"Cậu không biết sao? Hứa Mộc Tình này đã kết hôn lâu rồi".
"Và điều khiến người ta chán nản là người đàn ông của cô ấy hóa ra lại là một tên rác rưởi, vô học, ăn không ngồi rồi".
Nghe vậy, ánh mắt của Tiêu Hợp Trịnh đột nhiên sáng lên.
Hai ngày trước hắn mới chú ý đến Hứa Mộc Tình.
Hắn lớn lên ở nước ngoài và hiếm khi trở về Hoa Hạ.
Mặc dù gia tộc họ bám rễ ở Bảo Đảo hàng trăm năm.
Cũng có ảnh hưởng rất lớn trong Bảo Đảo.
Nhưng bắt đầu từ thế hệ bố hắn, họ đã chuyển dần tài sản ra nước ngoài.
Bây giờ về cơ bản gia đình đều đã ở nước ngoài.
Vì vậy, họ không hiểu về các gia tộc thế lực trong nước cho lắm.
Danh tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu ở Bảo Đảo gần đây lên như diều gặp gió, hắn mới bắt đầu chú ý đến nó.
Chú ý đến Hứa Mộc Tình, Tiêu Hợp Trịnh đương nhiên sẽ phái người đi điều tra Hứa Mộc Tình.
Kết quả là thông tin của cuộc điều tra không khác nhiều so với những gì bạn hắn ta nói.
Tuy nhiên, điều mà Tiêu Hợp Trịnh không biết là hầu hết thông tin của tập đoàn Lăng Tiêu đều đã bị chặn ở bên ngoài.
Cả phạm vi kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu và thông tin nhận dạng của các thành viên cốt lõi của tập đoàn Lăng Tiêu đều đã được mã hóa.
Ngay cả những nhà lãnh đạo có thân phận đặc biệt cũng chỉ có thể được tìm kiếm khi có sự cho phép của các đơn vị liên quan.
Tin tức mà hầu hết mọi người biết về cơ bản đều là sương mù mà tập đoàn Lăng Tiêu thả ra mà thôi.
Tập đoàn Lăng Tiêu mà mọi người biết đến bây giờ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!