Tuy nhiên, Trần Quả và Sandy ở gần đó không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp này.
Bởi vì ở phía trước, một viên đạn bắn tới trúng ngay chỗ Hứa Mộc Tình vừa rồi.
"Có kẻ bắn tỉa!"
Khuôn mặt của Sandy hơi thay đổi.
Cô ta nhìn về hướng phát súng, cau mày rồi nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, lúc này đã ngồi dậy khỏi mặt đất.
"Hai người đừng ló đầu ra ngoài nhé".
"Tên đó đang nhắm vào chúng ta".
"Chỉ cần chúng ta ló đầu ra, sẽ bị hắn bắn chết".
Hứa Mộc Tình nhíu mày hỏi Sandy: "Cô có biết đối phương cách chúng ta bao xa không?"
Sandy nói: "Ít nhất là một km hoặc hơn, tên này là một cao thủ. Chúng ta không thể tiếp cận hắn với vũ khí trong tay được".
Cố Ngôn Hi đột nhiên hoảng sợ: "Vậy phải làm gì đây?"
"Trên phim mà tôi xem trước đây nói mấy tay bắn tỉa lợi hại lắm".
"Bắn cái là nổ đầu ngay".
"Vậy thì chúng ta ở đây, chẳng phải chúng ta đã bị hắn ta coi như bia sống để chơi đùa sao".
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời.
Tại vị trí mà Sandy nói là chỗ của tay bắn tỉa, bất ngờ có một vật thể màu đen ném qua.
Bốn cô gái gần như theo phản xạ rụt cổ lại.
Nhưng khi nhìn thấy thứ rơi trên mặt đất, họ không khỏi mỉm cười.
Vì thứ ném ra là một hòn đá.
Có thể ném nó từ một nơi xa như vậy, không cần nghĩ, hẳn là do Lý Phong làm rồi.
Thế là Hứa Mộc Tình trực tiếp đứng lên.
Cô rất tin tưởng Lý Phong.
Đồng thời, cuối cùng cô cũng hiểu những lời Lý Phong nói với bọn họ trong hang động vừa rồi thực sự có ý nghĩa gì.
Trước khi rời đi vừa rồi, Lý Phong nói, bốn người bọn họ cứ vô tư mà tiến lên đi.
Chính là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mọi thứ đều được anh bảo vệ.
Lúc nãy khi ở trên bãi cỏ, rõ ràng là cảm thấy hô hấp rất khó khăn.
Nhưng bây giờ khi đứng lên lần nữa, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Kết quả là bốn cô gái tiến về hướng căn cứ càng liều lĩnh và táo bạo hơn.
Chẳng mấy chốc, họ lại đến vùng biển hoa kia.
Lần này, họ không vào biển hoa.
Thay vào đó, họ đi vòng qua nó.
Khi đến con suối, liền thấy một chiếc ô tô đậu cạnh con suối.
Ngay khi Sandy nhìn thấy chiếc xe, cô ta lập tức nói với Hứa Mộc Tình: "Đó là một cái bẫy, chúng ta đừng đến đó".
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi đã nghênh ngang đi về phía chiếc xe.
Vừa chạy vừa nói: "Sợ gì chứ? Dù sao cũng có Lý Phong ở phía sau bảo vệ chúng ta mà".
Như lời của Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình, người tin 100% vào Lý Phong, cũng chạy về phía chiếc xe.
Bọn họ đi bộ đã mệt, nay có ô tô đi lại đương nhiên sẽ không từ chối rồi.
Hơn nữa, khi bốn cô gái lao vào chiếc xe địa hình.
Thì thấy chiếc xe địa hình đã nổ máy, trên tay lái còn dán một tờ giấy.
Hứa Mộc Tình chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết đây là ghi chú của Lý Phong.
Tờ giấy viết: chướng ngại vật đã được xóa sạch, mọi người lập tức khởi hành.
"Tôi sẽ lái!"
Tính năng của chiếc xe địa hình bọc thép này rất tốt.
Cố Ngôn Hi nhấn ga, chiếc xe địa hình như một con thú điên cuồng lao qua rừng cây.
"Haha, quá tuyệt!"
Trong khi lái xe, Cố Ngôn Hi nhận thấy có nhiều nút bấm kỳ lạ trên bảng điều khiển chính ở phía bên tay phải.
Một trong những đó có nút màu đỏ.
Cố Ngôn Hi đưa ngón tay ấn vào nút màu đỏ và nói: "Đây là cái gì?"
"Đừng động vào!"
Khi Sandy nói thì đã quá muộn.
Cố Ngôn Hi đã ấn ngón tay mảnh mai của mình vào đó.
Đột nhiên, đầu chiếc xe địa hình bọc thép tự động mở ra.
Có một quả bom màu đỏ, bật ra và bắn thẳng về phía rừng cây rậm rạp phía trước!
"Vù!"
Tên lửa bay qua các ngọn cây.
Cuộn theo lá cây.
Với một làn sóng nhiệt cuồn cuộn, trực tiếp xuyên qua khu rừng.
Bắn vào một tiền đồn căn cứ trên đảo!
Bởi vì vị trí rất chính xác, quả bom đã trực tiếp xuyên qua cửa sổ của tiền đồn.
Đóng đinh vào bàn.
Lúc này, bên cạnh bàn có vài người nước ngoài đang chơi bài.
Họ thẫn thờ nhìn quả bom đỏ trên bàn.
Đồng tử giãn ra.
Miệng há hốc.
"Bùm!"
Nhóm người này đã bị tiêu diệt trước khi họ kịp phản ứng!
Cùng lúc vụ nổ dữ dội xảy ra, Cố Ngôn Hi, người thường không có cơ hội lái xe trong thành phố, thốt lên kinh hãi.
Giữ vô lăng bằng cả hai tay, đạp cần ga hết tốc lực.
Chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng lao ra khỏi rừng và tiến vào vùng ngoại ô của căn cứ.
Mọi người tỏ ra như mình không biết gì hết, Cố Ngôn Hi cũng vậy.
Tính cách của cô ấy trước giờ luôn bị kìm nén.
Bài mà cô ấy thích hát, không phải kiểu những bài hát nhẹ nhàng, êm ái.
Cô ấy thích những bài hát có tiết tấu mạnh, sôi động.
Thông thường, cô ấy sống dưới ánh hào quang của một ngôi sao, phải để ý đến hình tượng của mình từng li từng tí.
Mà bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn thả lỏng.
Cô ấy như một chú chim đã sải cánh bay vút trên bầu trời xanh.
Không có giới hạn nào ở đây, cũng không có bất kỳ ràng buộc nào, cô ấy có thể bay theo bất kỳ cách nào cô ấy muốn.
Quan trọng hơn, bây giờ cô ấy càng làm càn bao nhiêu, thì hiệu quả đạt được sẽ càng tốt bấy nhiêu.
So với cảm xúc của Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình luôn rất ổn định.
Mặc dù Cố Ngôn Hi lái xe rất nhanh.
Nhưng Hứa Mộc Tình đang ngồi trên ghế phụ, vẫn không ngừng ở bên cạnh nhắc nhở cô ấy.
"Phía trước có mấy chiếc xe giống như chúng ta kìa".
"Đừng lại gần, đi vòng qua chúng đi".
Cả Hứa Mộc Tình, Sandy và Trần Quả đều đã thắt dây an toàn.
Khi Cố Ngôn Hi nghe thấy lệnh của Hứa Mộc Tình, cô ấy đã đạp phanh và bẻ tay lái.
Chiếc xe đã trượt gần 90 ° trên mặt đất!
Chiếc xe đột ngột thay đổi quỹ đạo và lao thẳng về một hướng khác bên ngoài căn cứ.
Điều này khiến cho đám người nước ngoài ở căn cứ vốn đã chuẩn bị trước hàng phòng ngự phải sửng sốt.
Trơ mắt nhìn chiếc xe địa hình lao vút qua trước mặt họ!
Lúc này, một người đàn ông da vàng, mặc vest đeo kính xuất hiện trong đám đông.
Anh ta gầm lên với những tên lính đánh thuê ngoại bang xung quanh mình.
"Chúng mày còn đứng đó làm gì, đuổi theo cho tao!"
"Bên đó là ruộng thí nghiệm của tao, không thể để chúng phá hủy đứa con mà tao đã dày công vun đắp được!"
Ngay khi đám người đó đuổi theo đám Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi đang lái xe địa hình đầy phấn khích, bất ngờ nghe thấy giọng nói của Lý Phong trong hệ thống liên lạc của xe địa hình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!