Đột nhiên, Tôn Kế Tổ bật cười. So với Trương Trường Quang, anh ta rõ ràng là thô tục hơn.
"Trương Trường Quang, đồ khốn nạn! Mày cho rằng ai cũng xấu xa bẩn thỉu như mày sao?"
Giọng của Tôn Kế Tổ to đến nỗi mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Trương Trường Quang sắc mặt đột nhiên trùng xuống: "Mày đang nói cái gì vậy? Mày dám vu khống tao trước mặt nhiều người như vậy, mày có tin giờ tao giết mày luôn không!"
"Ồ! Mày cho rằng cậu đây sẽ sợ mày à?"
"Hai chúng ta đánh nhau từ bé đến lớn, tao thua mày bao giờ chưa?"
"Mày có nhớ lần trước tao đánh mày giống đánh chó không".
Năm ngón tay đeo găng tay trắng của Trương Trường Quang siết chặt thành nắm đấm, cả người anh ta tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ hung hãn và nguy hiểm.
"Tôn Kế Tổ, nếu mày còn dám nói thêm một câu nữa, tao đây sẽ liều chết với mày!"
Đối mặt với lời đe dọa của Trương Trường Quang, Tôn Kế Tổ lại rất ung dung, anh ta chả coi đối phương ra gì.
"Hừm, vẫn chỉ được cái nói mồm nhỉ".
"Tao còn tưởng rằng mày du học mấy năm, ngấm được ít văn hóa Tây thì khi về nước sẽ có gì đó gọi là thay đổi chứ".
"Nhưng mà vẫn chỉ mang cái tính đó nhỉ, nhìn thấy phụ nữ cái là đứng không nổi luôn".
"Ai xinh đẹp một chút là đã muốn lao vào xé quần lột áo người ta ra".
"Tao nói chứ, trong đầu mày đều là cứt chó sao? Mày không thể bình thường một chút sao?"
"Lúc nãy mày nói tao tự biết lượng sức mình đi à, thế sao mày không tự nhìn hàng của mày đi?"
"Mày thật sự cho rằng sau khi xông vào anh hùng cứu mỹ nhân, thì người ta sẽ ôm lấy mày sao?"
"Nằm mơ đi, tao nói cho mày biết, bây giờ mày đang tự rước nhục đấy!"
Lúc này, lông mày của Trương Trường Quang đã cau chặt lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Tôn Kế Tổ và nói: "Ý của mày là gì?"
Tôn Kế Tổ khịt mũi và nói: "Đồ ngốc! Mày dán chặt cái mắt chó của mày vào hai mỹ nhân đó".
"Chả nhẽ mày không phát hiện ra sao? Có một vị cao thủ đứng bên cạnh mỹ nhân vừa nói chuyện với mày đấy?"
"Cao thủ?"
Trương Trường Quang suy nghĩ kỹ lại, nhóm Hứa Mộc Tình tổng cộng chỉ có năm người.
Tina và Hứa Mộc Tình, cũng như Lý Liễu Nhi, người đứng đó lặng lẽ trông như một con rối, trông không giống cao thủ.
Nếu thực sự muốn nói, thì đó chỉ có thể là hai người đàn ông kia.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, Trương Trường Quang không nghĩ rằng hai người đàn ông này là cao thủ.
Sau đó anh ta nói: "Mày đang nói nhảm nhí gì vậy, hai người đó chỉ là người hầu thôi".
Tôn Kế Tổ cười to: "Nếu mày nói là người hầu thì là người hầu. Dù sao cậu đây cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, giờ tao sẽ đi đến cùng".
"Tao muốn xem kho báu nào được cất giấu trong hồ nước lạnh giá vạn năm tuổi đó!"
Tin tức về kho báu được cất giấu trong hồ nước vạn năm là do có người cố tình tung ra.
Bây giờ có thể nói rằng cả giang hồ đều biết rằng trong hang động này có thứ gì đó.
Những người ở gần lái xe trực tiếp đến thôn, trong khi những người ở xa cũng đã lên đường.
Hoa Hạ nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Trên khắp Hoa Hạ, có đủ loại giáo phái ẩn sĩ ở mọi nơi, đều đã tồn tại hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn.
Thời thế đang thay đổi, nhưng trên thực tế, quy luật sinh tồn của những môn phái này không thay đổi nhiều.
Bọn họ đều là những kẻ săn mồi giống như trước đây, chỉ cần nghe thấy bảo vật xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ phái tinh anh dưới trướng đến cướp bóc.
Đây thực ra là bản chất của con người, dù là công ty, xí nghiệp, cướp đoạt tài nguyên và đất đai, môn phái cướp đoạt bảo vật hay sách cổ, bản chất đều giống nhau.
Đây cũng là một trong những lý do chính khiến chúng có thể tồn tại lâu như vậy.
Hiện chưa có ai vào hồ nước ngàn năm này, họ thậm chí còn chưa tìm thấy sự tồn tại thực sự của nó.
Tuy nhiên, tất cả các môn phái đều ở thế thà tin tưởng còn hơn không.
Hơn nữa, sau khi những đệ tử này tiến vào, đều cảm thấy không khí lạnh như băng.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng một thứ này thôi cũng đủ cho thấy trong động nhất định phải có bảo vật rồi.
Về phần nó là cái gì thì không ai biết, nhưng càng như thế này thì càng khiến những thanh niên này muốn giành được nó bằng mọi giá.
Trương Trường Quang nhìn Tôn Kế Tổ dẫn người vào trước, anh ta nghiến răng, cũng lập tức dẫn theo người của mình vào.
Sau khi vào động, hai đội một mực hướng về phía trước.
Đối với Tôn Kế Tổ, mục tiêu thực sự của anh ta là lấy được kho báu trong lời đồn kia.
Về phần đám Lý Phong, Tôn Kế Tổ luôn sẵn sàng giúp đỡ nếu anh ta gặp được họ.
Nếu không gặp được họ, cũng sẽ không chủ động đi tìm.
Rốt cuộc, anh ta ở đây không phải để giúp người, mà là để cướp bảo vật.
Hơn nữa, những lời Tôn Kế Tổ nói với Trương Trường Quang vừa rồi không phải chỉ để dọa dẫm.
Trương Trường Quang lúc đó đã đổ dồn ánh mắt và sự chú ý vào Hứa Mộc Tình, anh ta không nhận ra rằng Lý Phong đứng cạnh Hứa Mộc Tình thực sự là một cao thủ ngầm.
Khi đó, Tôn Kế Tổ cách Lý Phong chừng mười mét, mặc dù Lý Phong đứng đó nhìn có vẻ ung dung, không hề có chút hung hãn nào.
Tuy nhiên, lúc đó Tôn Kế Tổ đã dự đoán, trong phạm vi hơn chục mét, nếu phát động tấn công Lý Phong thì trong bao lâu sẽ hạ gục được Lý Phong.
Tuy nhiên, sau khi tính toán Tôn Kế Tổ nhận thấy rằng dù lao tới ở góc độ nào thì anh ta cũng không có cơ hội chiến thắng.
Mặc dù Lý Phong trông bình thường, nhưng anh có một khí chất khiến Tôn Kế Tổ cảm thấy hồi hộp và sợ hãi.
Tôn Kế Tổ chỉ cảm thấy loại khí tức này ở những trưởng lão trong gia tộc mình thôi.
Một người tuổi còn trẻ mà đã có thực lực đáng sợ như vậy, chỉ có thể cho thấy một điều, Lý Phong có khả năng xuất thân từ thế lực lớn tuổi hơn cả Cổ lão!
Càng vào sâu trong hang, hơi lạnh trong không khí càng lộ rõ.
Chẳng bao lâu, Tôn Kế Tổ và Trương Trường Quang đã đến góc hang.
Ở đây có một hòn đá, họ đã cố ý đặt nó ở đây trước khi họ vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!