Thẩm Thường Hi nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Sau khi đã trở người đến lần thứ tư, cô ngồi dậy, vén chăn đi đến tủ, mở ngăn kéo lấy ra xem đồ vật vừa được bỏ vào cách đây mấy tiếng.
Trong xe của anh lại xuất hiện một chiếc hoa tai?
Thẩm Thường Hi mặc dù có dùng bông tai nhưng loại mà cô dùng thiên về cảm giác sang chảnh lịch sự gọn nhẹ, nữ tính, còn loại này kiểu dáng màu sắc thật sự bắt mắt, nhìn qua cũng thấy rườm rà, hoàn toàn không phải là của cô.
Thẩm Thường Hi trầm mặc ngồi trong phòng, đặt chiếc hoa tai kia trong lòng bàn tay, không nhịn được cảm giác bất an lo lắng, trong lòng cứ day dứt không yên.
Nhìn biểu hiện của anh hôm nay, chắc cũng chưa phát hiện ra sự tồn tại của nó bởi cho đến khi cả hai ăn tối, thấy sắc mặt cô không được tốt, anh mới lo lắng hỏi cô có phải không khỏe trong người hay không. Cô chỉ lắc đầu, không biết trong lòng nghĩ cái gì. Chỉ biết bữa cơm hôm nay hoàn toàn vô vị.
Lúc ấy tại sao cô không hỏi lại anh? Nếu đã tò mò như vậy tại sao không trực tiếp chất vấn anh? Cô cứ tự trách mình không biết bao nhiêu lần, để bây giờ lại ngồi ở đây, khổ sở đoán già đoán non.
….
Thẩm Thường Hi vì chuyện chiếc bông tai không rõ nguồn gốc kia mà buồn phiền trong lòng suốt mấy ngày, cứ định gọi hỏi trực tiếp Lê Cảnh Nghi nhưng mở máy ra, nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh, giọng nói êm dịu lại không cách nào mở miệng cứ cảm thấy bản thân vì chiếc bông tai nhỏ mà quan trọng hóa vấn đề, vì thế lại tiếp tục giấu trong lòng.
Mãi cho tới khi gọi điện cho Tô Mộng Nhiên, rồi bị Tô Mộng Nhiên mắng một trận.
“Này, cậu có bị ngốc không thế? Cậu là Thẩm Thường Hi mà tớ quen sao? Từ bao giờ mà trở nên dè dặt thế, nhấc điện thoại lên và gọi điện đối chất trực tiếp với chồng cậu đi!”
Đúng vậy, Thẩm Thường Hi cô từ bao giờ muốn làm cái gì lại lo cái này sợ cái kia, vòng vo tam quốc. Còn không biết chừng là có hiểu lầm nào đó.
Trước đây cứ nói Tô Mộng Nhiên cứ động tới Từ Kính Hải là lú hết não, bây giờ xem ra, chính cô động tới chuyện tình cảm, lại như biến thành con người khác.
Thẩm Thường Hi không muốn giấu trong lòng rồi lại nghi ngờ vô cớ, quyết định gọi điện cho Lê Cảnh Nghi. Nhưng cuộc gọi đầu tiên anh lại không nghe máy.
Một lát sau, không ngờ bà Lê lại gọi điện cho cô, hỏi bà Thẩm bình thường thích cái gì, bà sẽ cho người chuẩn bị lúc ấy cô mới sực nhớ ra, hai ngày nữa là sinh nhật mẹ cô.
Cô sau một hồi phân tích, nói bà Thẩm thích trang sức bằng ngọc, thiết nghĩ nên mua vòng cổ ngọc bích cho bà, còn nói bà Lê không cần chuẩn bị quà gì, cô sẽ giúp bà chuẩn bị cả thể.
Thẩm Thường Hi trộm nghĩ nào có con gái như cô, sinh nhật của mẹ cũng suýt quên. Căn bản mấy ngày nay cứ suy nghĩ lung tung chuyện không đâu.
Lúc đứng trong trung tâm thương mại, Thẩm Thường Hi gọi điện cho mẹ cô hỏi xem bà thích mẫu vòng nào nhất. Mất công lúc mua về bà lại không thích.
Hai mẹ con cô đang trò chuyện bình thường, cho tới khi cô lại một lần nữa nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang đứng chọn đồ trang sức trong tấm kính trắng trong suốt kia, tay cô không tự chủ được run lên, tay cầm điện thoại cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.
“A Hi à, con sao thế, sao đột nhiên lại không nói chuyện?” Bà Thẩm ở đầu dây bên kia đột nhiên không nghe thấy tiếng gì nữa, có chút lo lắng hỏi cô.
“M…mẹ à, con đột nhiên nhớ ra mình có chuyện quan trọng, con sẽ gọi cho mẹ sau.”
“Hả… à ừ, vậy thì gặp con ở nhà.” Thẩm Thường Hi cố gắng lắm mới có thể nói được hết câu với bà Thẩm.
***
Chuyện thấy Tần Minh Nguyệt chọn đồ trang sức hay đi mua cái gì Thẩm Thường Hi không hề bận tâm cũng không có hứng thú, cái mà cô để ý chính là gương mặt điềm đạm tuấn mỹ của người đàn ông đang đứng ở bên cạnh cô ta.
Tô Mộng Nhiên từng kể với cô, lúc cô ấy nhìn thấy có người phụ nữ trong nhà Từ Kính Hải, cả người lẫn tim đều cứng nhắc. Người vốn nổi tiếng là không dễ đụng giống như cô, vốn dĩ phải làm ầm lên rồi hừng hực xông vào náo loạn một trận. Nhưng cô lại không làm như vậy mà lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Không náo loạn, cũng không khóc, chỉ nhẹ nhàng bước tới hỏi anh ta. Dù mãi sau này cô biết anh ta nói dối nhưng chung quy vì yêu nên mới lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, vì yêu nên chỉ cần anh ta nói hai tiếng ‘Không phải’ cô đều bỏ qua tất cả.
Bây giờ, Thẩm Thường Hi đã hoàn toàn hiểu được cảm giác của Tô Mộng Nhiên lúc đó. Nhưng cô thậm chí không có dũng khí để bước ra gặp mặt hai người họ.
“Anh đang ở đâu vậy?” Cô nén lại cảm giác đau lòng gọi điện cho anh.
Chỉ cần anh không giấu giếm cô nửa lời. Cô nhất định sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.
“Anh đang ở trung tâm V.A.” Anh thành thật trả lời.
“Cùng với ai?” Cô không cảm xúc nói.
“Tống Trần.”
“…” Bên kia im lặng một lúc.
Anh lại nói dối cô không chớp mắt như vậy, bảo cô làm sao mà tin tưởng anh.
Bây giờ cô không do dự với điều mình nghi ngờ mấy ngày nay, chủ nhân của chiếc bông tai kia, nếu không phải là của Tần Minh Nguyệt thì còn là của ai. Bị mất một chiếc nên mới đến đây để mua lại đôi mới. Ngôn Tình Sắc
“Lúc nãy em đã gọi cho anh nhưng anh không nghe máy.”
Thẩm Thường Hi nói xong, lặng lẽ nhìn thấy Lê Cảnh Nghi để điện thoại ra khỏi tai, gạt từ trên xuống, chắc chắn là đang xem thông báo cũ sau đó anh quay lại nói với cô: “Anh xin lỗi, ban nãy anh đang họp.”
Đang họp? Hay là đang làm gì, chỉ có bản thân anh trong lòng biết rõ. Còn cô ôm nỗi đau đớn chờ đợi anh trong vô thức.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, cảm thấy một cuộc điện thoại cũng khiến cho cô đau thấu tâm can như vậy. Nuốt nước bọt vài lần cũng không cách nào khiến cho cho cổ họng bớt khô rát được một chút, làm cho giọng nói của cô cứ nghẹn lại, nói không thành lời.
“Sắp tới là sinh nhật của mẹ, em muốn trở về Nhất Thành….” Cô ngập ngừng tiếp tục: “…Trong nửa tháng.”
“Nửa tháng?” Giọng anh có chút bất ngờ.
Bây giờ chỉ cần anh giữ cô lại, hoặc níu kéo cô, cô sẽ không do dự mà rút ngắn thời gian lại. Cho dù bà Thẩm có phàn nàn cô cả ngày lẫn đêm, cho dù ông Thành cẩu có mắng cô vô tâm vô phế, cô cũng chấp nhận ở lại đây.
Cô vốn dĩ còn chút hy vọng nhưng anh lại chỉ nói: “Được. Hãy giúp anh gửi lời chúc mừng sinh nhật tới bà.”
“…”
Lòng cô hoàn toàn rơi xuống vực thẳm. Cô không nhận ra đã từ bao giờ, lòng anh đối với cô đã càng ngày càng lạnh nhạt. Nhưng có lẽ vì niềm yêu thích mỏng manh nên mới không để ý tới.
Đó chính là lời cuối cùng anh nói với cô.
Tim cô đau thắt từng cơn, cũng không nhớ mình đã rời khỏi trung tâm thương mại như thế nào, cho đến khi nghe thấy mấy tiếng còi vang lên chói tai mới nhận ra bản thân đang đứng ở mép đường.
Ngay lúc này ở trung tâm thương mại, Lê Cảnh Nghi tâm trạng phức tạp đứng nhìn đựng đồ trang sức một hơn năm phút. Thư ký Tống Trần từ đâu cầm một chập giấy quay lại.
“Giám đốc, anh xem đây là mẫu mà các bà các mẹ hiện đang tin dùng nhất.”
Lê Cảnh Nghi vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, không nhìn Tống Trần nói: “Cậu cứ xem rồi tự quyết đi.”
“Vâng.” Tống Trần nói xong, quay sang Tần Minh Nguyệt đang đứng cách đó không xa.
“Vậy cô Tần cứ chọn tự nhiên, chúng tôi xin phép đi trước nhé.”