Chín rưỡi, Lê Cảnh Nghi đang ở trong nhà, bên ngoài đột nhiên reo lên mấy tiếng chuông cửa. Không ngờ vừa mở cửa ra, Thẩm Thường Hi đang ngồi dựa vào cửa bị đẩy về sau, đầu đập vào chân anh.
“Thường Hi?” Lê Cảnh Nghi không biết đã mất bao nhiêu phút để ngạc nhiên, sau đó cúi xuống lay lay cô dậy.
Cô bây giờ đã hoàn toàn bất tỉnh. Không những vậy trên người còn toàn mùi rượu. Anh đột nhiên nhớ ra người đàn ông ở cùng cô sáng nay, lông mày không tự chủ khẽ nhíu lại.
Tuy rất muốn hỏi nhưng hiện tại cô đã không còn ý thức nên có hỏi cũng chẳng được gì.
Anh ôm cô lên, đầu cô gục vào vai anh, cảm giác thân thuộc làm cô ngoan ngoãn như một chú mèo, nhưng đó cũng chỉ là trước khi cô bị rượu dâng vào bán cầu não trái, tự ý điều khiển.
Anh bế cô đi thẳng lên tầng vào phòng mình, nhưng vừa đặt cô xuống mới phát hiện hai mắt cô mở to, còn trừng trừng nhìn anh.
Anh hơi mất tự nhiên, sợ cô tỉnh dậy liền phát hiện ra là anh, sẽ làm loạn lên đòi về nhà. Như vậy anh cũng không thể không tuân theo, cơ hội được ở gần cô cũng mất.
Nhưng cô nhìn anh qua năm giây…
“Thẩm Thường Hi, em làm gì vậy?” Anh quá mức bất ngờ, không ngờ khi say rượu cô lại làm loạn như vậy.
Đúng vậy, cô dùng tay của mình ngay sau đó vươn tới nắm chặt lấy tai anh không buông.
Tai của anh bị nắm chặt đỏ ửng lên, ngay cả cổ cũng bắt đầu bị lây sang.
Anh phải hơi dùng sức mới kéo được tay cô ra, thấy cô mặt mày ủ dột, chau mày bĩu môi, hai má còn hơi ửng đỏ vì rượu. Nhìn vô cùng đáng yêu giống hệt như một con mèo nhỏ vừa nghịch ngợm lại vừa lười nhác.
“Anh là ai?” Sau đó cô hỏi anh.
Không khen không biết, cô thật sự biết cách chọc cho anh đang lúc cảm hứng dạt dào mà sa sầm mặt mũi.
“Em nói xem anh là ai.” Anh có chút tức giận, mới xa nhau có một tuần cô đến cả khuôn mặt của anh cũng quên mất, còn không biết tên của anh cô có nhớ nổi không nữa.
Thẩm Thường Hi nghiêng đầu nheo mắt nhìn, vẫn chưa nhận ra người trước mặt mình là ai.
Lê Cảnh Nghi thở dài bất lực, anh lại còn chấp nhặt với một người đang say rượu, hơi khom người xuống nhìn cô đầy kiên nhẫn, hạ giọng: “Anh là Lê Cảnh Nghi.”
Lê Cảnh Nghi vừa dứt lời, cứ tưởng Thẩm Thường Hi sẽ yên lặng mà tin tưởng không ngờ cô còn càng nhìn anh đầy khả nghi: “Lê Cảnh Nghi anh ấy sẽ không nhìn tôi như vậy.”
“Em nói gì?” Anh nhướng mày, không hiểu ý cô.
“Anh không phải là anh ấy.” Cô chắc chắn.
“Sao anh lại không phải là anh ấy.” Lê Cảnh Nghi lại càng khó hiểu.
“Anh ấy có một đôi mắt rất lạnh lùng, ánh nhìn cũng lạnh lùng, sẽ không nhìn tôi đầy tình cảm như vậy.”
“…” Nghe cô giải thích được lý do, lồng ngực anh nhói lên từng cơn đau đớn.
“Thường Hi, anh xin lỗi.” Bây giờ anh chỉ có thể nói được ba từ này, từ tận sâu trong đáy lòng.
Thời gian vừa qua, anh vì suy nghĩ chuẩn bị một kế hoạch chu toàn, có thể bảo vệ cả Việt Trí và cô, đã vô tình lạnh nhạt với cô không biết bao nhiêu lần. Anh không ngờ, sự lạnh nhạt của anh lại mang tới tổn thương sâu sắc cho cô như vậy.
Anh nói là muốn bảo vệ cho cô, sẽ không để cho ai làm tổn thương cô dù chỉ là ngón tay. Vậy mà cuối cùng, người tổn thương cô lại là anh. Người làm cô khóc từ đầu tới cuối cùng vẫn là anh. Anh không biết làm như vậy có thật sự là lựa chọn đúng đắn hay không.
Anh nói xong câu, cô không nói gì cũng không có tý phản ứng nào, lại nằm ngửa ra giường.
Anh thấy cô đã an tĩnh trở lại, quay người định đi xuống nhà mang thuốc giải rượu cho cô uống nhưng vừa định đi thì cô lại một lần nữa bật dậy, vòng tay qua ôm lấy chân anh thật chặt.
“Không. Không cho anh đi, anh mà đi rồi sẽ không trở lại nữa.” Cô vừa ôm lấy chân anh vừa nói.
“Đây là nhà chúng ta, anh không ở đây thì còn có thể đi đâu.” Anh nhỏ giọng nói với cô.
“Không muốn. Anh đi tìm cô ấy, anh thích cô ấy.” Lúc cô nói câu này, nước mắt cô đã rơi đầy mặt.
“Thẩm Thường Hi, nếu như em còn không thôi làm loạn, vậy thì đừng trách anh không khách sáo với em.” Yết hầu khẽ động đậy, anh bắt đầu không kiên nhẫn, từ lúc cùng cô ở trong căn phòng này là lúc anh phải kiềm chế mình biết bao nhiêu lần.
“Anh sẽ không dám làm gì em. Anh là một chính nhân quân tử.” Cô thản nhiên lớn tiếng.
“Anh có dám hay không, em thử là biết ngay thôi.”
Vừa dứt lời, anh cầm tay cô gỡ ra khỏi chân mình, khi nãy còn vô tình chạm phải chỗ đã căng cứng dưới thân, sau phút giây quẫn trí anh trực tiếp hôn cô. Nụ hôn của anh không hề có một chút khách sáo nào, hung hăng mút lấy lưỡi cô, giống như đang thưởng thức một món ăn mới.
Lần đầu tiên anh mạnh bạo như vậy khiến cho Thẩm Thường Hi có chút không quen, cô định vùng vẫy khỏi tay anh nhưng hai tay đã bị anh thuận thế kiềm chặt lại bằng tay mình.
Anh dùng tay còn lại, khẽ đỡ đầu cô xuống giường, môi vẫn không quên khám phá khắp bên trong miệng cô, cơ thể nặng nề của anh cũng nhanh chóng khống chế cả người cô.
Lửa tình bùng lên mãnh liệt.
Hai năm. Anh đã phải vất cả kiềm chế như thế nào mới có thể ngăn bản thân hóa thành thú mỗi khi ở bên cô. Còn cô lại ngây ngô không biết, còn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, là một phật sư không vướng hồng trần?
“Rốt cuộc là ai đã cho em cái cảm giác anh là một chính nhân quân tử, thiếu niên thuần khiết như vậy?” Anh dùng môi mình gặm lấy vành tai cô, giống như một lời cảnh báo. Sau đó từ từ cởi từng lớp áo của cô. Chỉ cần mấy cúc áo đã lộ ra bờ ngực trắng muốt gợi cảm, càng khơi dậy lên hứng thú của anh.
Anh hôn từ cổ cô, hôn lên bờ ngực trắng muốt nhấp nhô của cô sau đó xuống bụng cô, khi đã tới nơi riêng tư nhất. Sợi dây lí trí còn sót lại của anh đã nhắc nhở anh.
“Nếu như em hối hận, anh sẽ dừng lại.”
Lúc anh hỏi câu này, đầu óc cô đã quay cuồng choáng váng, ánh mắt mơ màng, đôi môi bị anh hôn làm cho đỏ ửng lên, cả cơ thể nhạy cảm chìm sâu vào dục vọng đã kiềm chế bây lâu. Hoàn toàn không biết đâu là mơ đâu là thực.
Dưới ánh sáng trắng của đèn điện, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, khuôn mặt say mê của cô, cả cơ thể chìm trong trầm luân của cô đều được tỏ rõ. Càng rõ ràng bao nhiêu lại càng khơi gợi lên hứng thú bấy nhiêu.
Thấy cô không trả lời, anh đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Anh là ai?” Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, chỉ cần một câu hỏi.
Cô mờ mịt trả lời, giọng run run: “Lê Cảnh Nghi.”.
Người đàn ông mà cô mong nhớ ngày đêm, người khiến cô đau lòng và rơi nước mắt người đàn ông cô cố gắng vùng vẫy cách mấy cũng không thể quên là anh, và chỉ có anh.
Cô vừa dứt lời, thành trì và công sức kiềm chế anh xây dựng bấy lâu cuối cùng đã đứt gãy. Anh vén mái tóc rối tung của Thẩm Thường Hi gọn sang một bên. Bởi vì say rượu nên gương mặt cô hơi ửng đỏ, đôi môi bị anh dày vò hơi sưng giống như màu của rượu vang thượng hạng, đỏ sẫm vừa phải khiến tâm trí Lê Cảnh Nghi sục sôi hơn bao giờ hết.
Anh cúi người xuống hôn cô thật sâu, nụ hôn đem theo rất nhiều nhung nhớ, hối hận kèm theo tình cảm mãnh liệt kìm nén rất lâu từ trước. Thẩm Thường Hi mơ hồ nhìn thấy anh, cô cứ tưởng rằng mình đang trong một giấc mơ ngọt ngào vì thế cũng đáp lại anh. Môi lưỡi hòa quyện với nhau, ngón tay Thẩm Thường Hi luồn qua cổ anh chạm vào gáy của người đàn ông đang đối diện mình. Qua mấy giây sau Lê Cảnh Nghi buông tha cho đôi môi ấy, anh nhìn cô đầy thâm tình.
“Thẩm Thường Hi, anh yêu em…”
Giọng anh trong đêm hơi khàn nhưng lại vô cùng thâm tình khiến cho cô chợt khựng lại. Giấc mơ mà cô đang thấy có phải rất đẹp không? Anh nói yêu cô, nhìn cô đầy nhu tình.
“Lê Cảnh Nghi, em cũng yêu anh… yêu rất nhiều…”
Lê Cảnh Nghi cúi người lần nữa hôn cô nhưng là một nụ hôn dịu dàng xúc động, môi anh di chuyển dần xuống cổ cô. Mỗi một nơi anh đi qua đều để lại trên cổ cô những đóa hoa mai màu đỏ như minh chứng cho việc anh làm.
Quần áo trên người cô đều bị cởi sạch, cô bây giờ đã không còn đường lui. Nhưng dường như sâu trong ánh mắt đang điên cuồng vì rượu xen lẫn với dục vọng cô không còn cảm thấy sợ hãi mà ngược lại như muốn khiêu gợi, mời gọi anh tới.
Lê Cảnh Nghi cởi thắt lưng trên người, vật nhỏ nằm giữa hai chân kiêu hãnh đứng dậy minh chứng cho bản lĩnh của người đàn ông.
Thẩm Thường Hi từ trong cơn mơ màng nhìn thấy tất cả. Cơ thể cô có chút run rẩy bởi vì hình như của anh rất to, cô sợ rằng bản thân sẽ không chứa chấp được vật kia. Còn chưa chuẩn bị kịp tâm lý Lê Cảnh Nghi đã đánh tới một cách bất ngờ. Từng ngón tay anh như những con rắn nhỏ thâm nhập, luồn lách vào vùng lãnh địa mà đêm nay chỉ thuộc về riêng anh. Vùng da mềm mại của cô khiến tâm trí anh như phát điên.
Ngón tay thứ nhất vừa mới tiến vào khiến cho Thẩm Thường Hi chợt co rúm người lại, phần da mềm mại nơi tư mật như phát hiện vật lạ tiến tới ngay lập tức phản xạ. Gương mặt cô có chút hốt hoảng, nhưng rất nhanh Lê Cảnh Nghi đã ngậm lấy hai viên minh châu trước ngực làm phân tán đi sự chú ý của cô.