Khoái cảm lan khắp người khiến cho cô dần quên mất phần thân dưới đang bị thâm nhập một cách mạnh mẽ. Một ngón rồi lại hai ngón tay cứ liên tục thăm dò khiến cho hạ thân cô ẩm ướt một cách bất ngờ. Khi ba ngón tay thâm nhập vào được cũng là lúc vật nhỏ ngẩng cao đầu kia hứng phấn và sẵn sàng hành sự.
Đến khi anh tiến nhập vào nơi riêng tư nhất của cô, cả cơ thể của cô không ngừng run rẩy, co rút lại như một con tôm, toàn thân mềm nhũn chật vật bám lấy thân thể trần trụi của anh.
Đôi mắt cô như phủ một tầng sương mỏng, cơ thể vừa đau, lại vừa có cảm giác nâng nâng giống như trên mây vậy. Hai trái đào nhỏ của cô cứ lên xuống nhấp nhô theo nhịp của Lê Cảnh Nghi, lúc lên xuống, lúc nhanh chậm khiến cô phát tiết ngân nga những âm thanh mờ ám.
Đêm đó, anh không nhớ nổi bản thân đã hứng lên bao nhiêu lần, sự chờ đợi trong suốt hai năm dài đằng đằng cùng những nhớ nhung vô tận về cô mấy ngày này làm cho anh khao khát mà cuốn chặt lấy cô.
Hai người trong cơn khát tình hòa thành một thể, chiếm lấy nhau cả đêm.
***
Sáng sớm Thẩm Thường Hi bị tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm làm cho bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Sau khi mở mắt ra, cảm giác đầu tiên chính là khắp người triển để đau nhức, nhưng đau nhất vẫn là thân dưới, cô vén chăn lên thấy trên người đang mặc đồ ngủ, còn nơi này chính là phòng anh, nhà của cô và anh trước đây.
Hôm qua cô làm sao cô lại trở về đây, chỉ nhớ sau khi say bất tỉnh, Tô Mộng Nhiên kéo cô ra khỏi quán bar, sau đó thì…
Trong một khắc, trong đầu cô tự giác rung lên, cả ký ức trần trụi đêm qua quay về không sót lấy một chi tiết.
Những điều hoang đường mà cô làm với anh, những lời hồ ngôn loạn ngữ cô nói với anh, còn cả cơ thể săn chắc, và… không phải là mơ mà là thật.
Chết tiệt, tại sao lại không để cho cô mất trí nhớ luôn. Trong phim không phải luôn diễn như vậy hay sao.
Tô Mộng Nhiên, cậu là tên phản đồ, sao cậu không giết chết tớ rồi chặt xác tới ra làm tám khúc đi. Cái gì mà đi đến nơi về đến chốn, đây chính là chốn mà cậu nói tới à.
Thẩm Thường Hi nhớ ra tất cả mọi chuyện, vò đầu túm tóc liên tục oán thán.
Nhưng có ai thán như thế nào thì cũng không quay lại được nữa, chỉ trách cô quá tin tưởng Tô Mộng Nhiên nên mới lâm vào cảnh không có mặt mũi nhìn mặt người như bây giờ.
Hóa ra, Tô Mộng Nhiên gian xảo sớm đã vạch ra kế hoạch hoàn chỉnh. Gì mà cãi nhau long trời lở đất, gì mà chia tay chia chân, đối với cô không có khó khăn nào mà lên giường không giải quyết được.
Kết quả Thẩm Thường Hi ngây thơ bị cô dụ dỗ chuốc say rồi đem tới dâng tận cửa nhà Lê Cảnh Nghi. Hàng Vũ Thủy sau khi nghe xong mục đích cô hỏi địa chỉ nhà của Lê Cảnh Nghi thì không nhịn nổi cười. Cô vợ này của anh quả thật… lợi hại.
Nhưng anh chính là thích mưu kế nhiều kiểu, trực tiếp lại mạnh bạo như cô.
Thẩm Thường Hi ngơ ngẩn, hai người đã chia tay, anh với Tần Minh Nguyệt kia có khả năng cũng đã quay về bên nhau. Nay anh và cô lại phát sinh quan hệ, nghĩ thế nào cũng không ổn thỏa.
Cô vừa ân hận vừa tự trách, không thể tin nổi bản thân đang từ chính thất bỗng biến thành tiểu tam chỉ sau một đêm, tất cả đều là nhờ phúc của phản đồ Tô Mộng Nhiên.
Thẩm Thường Hi nén nhịn đau, quyết định không để cho sự việc đi xa hơn nữa, cô muốn nhân lúc anh không biết mà chuồn khỏi nơi này nhưng đang định vén chăn bước xuống giường thì lại nghe thấy tiếng mở cửa, ngay lập tức phản xạ của cô chính là nằm xuống, giả vờ nhắm mắt.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải giả vờ như vậy. Có lẽ vì nhất thời không biết phải đối mặt với anh như thế nào, không biết nói gì cũng không dám nhìn gương mặt anh. Sợ lại bị lạnh nhạt, lại càng sợ tim bị dao động không cách nào kiềm chế.
Lê Cảnh Nghi vừa tắm xong đi ra ngoài còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, chỉ quấn mỗi khăn tắm bên dưới.
Nhìn thấy chăn đã bị lật ra, ga giường cũng bị nhăn một góc, lại nhìn thấy Thẩm Thường Hi hai mắt nhắm nghiền.
Thẩm Thường Hi không giỏi nhất chính là giả vờ. Cũng không giỏi nói dối. Anh chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra cô đang giả vờ ngủ, mi mắt cứ giật liên tục, tay cũng quên không buông bỏ phòng bị mà nắm chặt thành nắm đấm. Làm gì có ai ngủ như cô.
Nhìn cô giả vờ lộ liễu như vậy, anh vừa đau lòng lại vừa buồn cười nhưng vẫn không muốn vạch trần cô ngay như vậy.
Lê Cảnh Nghi đi đến gần giường, Thẩm Thường Hi cảm nhận được một luồng hơi nóng và mùi hương thơm ngát quen thuộc của anh phả vào trong không khí. Rất gần.
Sau đó anh khom người, chống tay xuống hai bên người cô, cúi xuống hôn cô.
Thẩm Thường Hi ý thức được có sự mềm mại nơi đầu môi mình, giật mình mở mắt, đẩy anh ra xa.
“Anh làm gì vậy!” Cô tức giận lớn tiếng.
Ánh mắt anh không bất ngờ, là lúc cô biết anh sớm đã biết cô giả vờ ngủ.
“Thường Hi. Hôm qua...” Anh đang định nói gì đó liền bị cô ngắt lời.
“Hôm qua giữa hai chúng ta không có gì cả. Là tôi vào nhầm nhà, xin lỗi.” Thẩm Thường Hi trên mặt không cảm xúc, bây giờ cô thật sự chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Sau khi lại nhìn thấy anh, trái tim sắp bị cảm xúc khống chế.
Lúc cô định đứng lên nhưng không ngờ lại bị chăn bên dưới quấn lấy chân, lúc chuẩn bị ngã xuống, anh đã nắm lấy cánh tay cô đỡ lại, cô theo phản xạ vùng ra, sau đó tự mình xuống giường.
“Đồ của tôi đâu?” Cô cất giọng lạnh nhạt.
“Thường Hi, nghe anh nói vài lời.” Anh vẫn cố níu kéo cô giọng tha thiết.
Thẩm Thường Hi không đợi anh nói, hùng hùng hổ hổ xông vào nhà tắm, quần áo của cô quả nhiên đang ở trong này nhưng đồ đều đã ướt sũng. Trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, lại nhìn thấy áo của anh treo trên mắc chưa kịp giặt. Cô với tay lấy xuống.
Chỉ cần không phải ở đây nhận lấy đau lòng, với cô sao cũng được.
Lê Cảnh Nghi thấy cô cầm áo của mình phi ra ngoài, anh vươn tay giữ chặt cô lại.
“Thẩm Thường Hi em tính ăn xong rồi chạy?” Trong lúc luống cuống anh cũng không biết bản thân đã nói những gì. Chỉ biết để có thể giữ cô lại, lời gì cũng có thể thốt ra được.
Không ngờ nghe được lời này của anh, lửa hận trong mắt cô lại càng tăng thêm mấy phần.
“Anh nói cái gì vậy? Anh nói ai ăn xong rồi chạy hả?”
“Lẽ nào không phải là em?”
“Lê Cảnh Nghi! Anh đừng quên rằng chính anh là người khiến cho chúng ta thành ra như bây giờ.” Cô tức giận bạo kích.
Tuy người nói lời chia tay là cô, nhưng người thật sự khiến cô phải chia tay, tuyệt đối không phải là cô.
Chưa bao giờ Thẩm Thường Hi tức giận như vậy, thực ra từ trước tới giờ điều làm cô đau lòng nhất không phải là anh chọn Tần Minh Nguyệt bởi như vậy cô có thể tự nói với bản thân, tình cảm là thứ vốn không thể miễn cưỡng, mà là chuyện anh cứ do dự không quyết, dây dưa hết lần này đến lần khác, làm trái tim cô dao động rồi thất vọng nhiều lần.
Nhìn thấy Thẩm Thường Hi tức giận như vậy, là muốn phủi sạch quan hệ với anh. Chuyện đến nước này, Lê Cảnh Nghi cũng không thể giấu diếm thêm được nữa.
Anh cùng cô bây giờ hai người thành một, đã phát sinh quan hệ với nhau, anh không muốn đợi nữa, lại không muốn phải hối hận vì bây giờ để mất cô.
“Tần Minh Nguyệt là nội gián mà Lê Minh Huy cài vào Việt Trí.” Anh cuối cùng cũng chịu thành thật.
“Sao cơ?” Vừa nghe được lời này Thẩm Thường Hi như không tin được vào tai mình.
Lê Cảnh Nghi nhân cơ hội, càng nắm chặt lấy tay cô.
“Anh đã điều tra ra hai người bọn họ có quan hệ mờ ám. Cũng đã nghi ngờ Tần Minh Nguyệt ngay từ đầu khi cô ta xuất hiện với hai mươi phần trăm cổ phần. Tuy bây giờ anh thực sự vẫn chưa tra ra được mục đích thật sự của cô ta là muốn làm gì sau khi trà trộn vào Việt Trí, nhưng gần đến ngày ứng cử chủ tịch. Anh tin cô ta nhất định sẽ lộ rõ mục đích thật sự của mình.”
Lời của anh nói không phải là vô căn cứ, nếu như cô không nhìn thấy Tần Minh Nguyệt và Lê Minh Huy nói chuyện vào sáng hôm qua, cô chắc chắn sẽ không tin những lwoif mà anh nói nhưng bây giờ sự thật đã rõ, hai người bọn họ vốn đã có quan hệ với nhau.
“Nếu đã vậy tại sao anh lại không nói cho em biết? Anh không tin tưởng em?” Nếu như là thật, điều này khiến cô càng đau lòng.
“Không phải. Bởi vì anh nghi ngờ, Tần Minh Nguyệt chính là người đứng sau vụ em bị người ta suýt tông trúng, vì để em không bị vướng vào rắc rối nên anh mới tạm thời phải đẩy em ra xa.” Anh tiến tới gần chỗ cô.