Tới đây, Thẩm Thường Hi thật sự không nghe nổi nữa.
“Không phải… tại sao lại phải nhắm vào em, em cũng chưa gặp được Tần Minh nguyệt được mấy lần. ”
Một lần trong văn phòng, một lần ở trung tâm thương mại nói chuyện không đến mấy câu, lần khác ở tiệm trang sức chưa kịp nhìn mặt.
Nếu giống như lời anh nói. Cô ta và Lê Minh Huy có quan hệ, tức là cô ta không để ý đến anh, lại càng không có lý do để nhắm vào tình địch số một là cô.
Anh không muốn kéo cô vào mớ rắc rối, để cô gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, so với việc mất Việt Trí mà anh dày công vun xén gầy dựng, mất cô là điều anh không thể chấp nhận.
“Chẳng lẽ anh không sợ em sẽ không tin anh nữa sao?” Cô bỏ tay anh ra, ánh nhìn sáng rực của cô như có thể soi sáng cõi lòng anh.
“Anh nhất định sẽ làm mọi cách để kéo em trở lại.” Anh tràn ngập tha thiết nhìn cô: “Bằng mọi tinh thần và sức lực mà anh có.”
Sau đó anh nắm lấy tay cô một lần nữa. Dùng cả bàn tay của mình, chôn chặt cô trong trái tim.
“Thẩm Thường Hi, anh xin lỗi vì đã giấu em, xin lỗi vì đã vô tình làm em tổn thương. Nhưng bây giờ anh không muốn đợi nữa. Khi nhìn thấy em đi cùng với người đàn ông khác, trái tim anh như muốn nổ tung, anh cũng không chịu nổi khi không có em. Lúc đó nếu như không phải vì có Tần Minh Nguyệt và Lê Minh Huy ở trong quán, anh sợ nếu như anh ra mặt, không chỉ anh mà cả em cũng đều sẽ gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ kéo em lại.”
“Người đó chỉ là đối tác làm ăn của em. Em bị kẹt giày cao gót nên anh ta mới giúp đỡ em.” Không ngờ anh lại để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, còn cô thì đang mải đau lòng nên không nhìn thấu được sương mù mây sa trong mắt anh.
“Anh biết em không có ý gì với người đó. Nhưng anh không tin những người đàn ông khác cũng không có ý gì với em.”
“Em có thể nói anh nhỏ nhen. Anh chính là không chịu nổi người khác nhìn em nhiều hơn một lần.”
Thẩm Thường Hi không còn lời gì để nói. Anh trở nên độc đoán như vậy từ bao giờ, từ hôm qua? Hay vốn dĩ đã như vậy, chỉ biết là bây giờ khắp người đều mơn man hạnh phúc.
Thấy cô im lặng không nói, anh lại tiến thêm một bước thuyết phục.
“Thẩm Thường Hi, có thể cho anh một cơ hội nữa không? Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn. Sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.”
“Em không đồng ý.”
Cả tim anh suýt chút nữa bị tắc nghẽn.
“Em không đồng ý chỉ có mình anh mới có thể bảo vệ được cho anh. Lê Cảnh Nghi anh quá xem thường em rồi. Em không phải là hạng con gái vì chút thương tích nhỏ mà suy sụp tinh thần đâu. Lê Minh Huy nếu như động vào anh, động vào Việt Trí, em nhất định sẽ không để yên. Thẩm gia cũng sẽ không để yên.”
Anh thở hắt ra, cười tươi xoa xoa đầu cô.
Những tưởng giải thích xong mọi chuyện, cả hai sẽ quay trở về như cũ nhưng. Hiện giờ không khí giữa hai người lại là một trận ngượng ngùng đến nghẹt thở.
Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi nhất trong hai năm nay. Lại còn ngay trong lúc hai người ồn ào chia tay.
“Quần áo của em…” Thẩm Thường Hi đang ngồi ở giường chờ anh thay đồ xong rồi cùng đi xuống nhà. Trong lúc ấy cô nhìn áo ngủ của mình, thân thể sạch sẽ không giống như vừa trải qua một trận tình nồng ý đậm. Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm và lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại trong ngày của cô.
Bên trong phòng thay đồ đột nhiên im lặng, Thẩm Thường Hi day day trán, nhíu mày thật sâu.
Thôi rồi, cô cũng chẳng có can đảm mà nghe lời thừa nhận rõ như ban ngày nữa.
Sau cuộc yêu tối hôm qua, khắp người cô rũ rượi đầy mồ hôi, còn cả những vết tích tình yêu của anh, nhưng dưới tác động của men say bộc phát cùng toàn thân bị đào rỗng đến kiệt sức. Anh nhìn cô một cách mê muội, dùng khăn lau sạch sẽ cho cô, những chỗ bị chà xát ửng đỏ, còn có dấu hôn… sau đó tiện thể hôn thêm một lượt nữa.
Chỉ có ga giường là chưa được thay mới vì sợ cô thức giấc.
Thẩm Thường Hi liếc nhìn vệt máu đỏ sậm đã đặc quánh lại nhuộm trên ga giường xám của anh, khắp mặt nóng bừng. Cũng may là ga màu xám nếu như màu đò sẽ còn lộ liễu nữa.
Thẩm Thường Hi chậc lưỡi, ôm lấy hai bên mặt. Bây giờ cô còn để ý mấy chuyện này, chuyện xấu hổ nhất cũng đã làm rồi. Còn có chuyện gì có thể khiến cô muốn tự tử ngay được nữa.
….
Lúc Lê Cảnh Nghi thay đồ ra bên ngoài, vốn dĩ muốn cùng cô đi ăn. Không ngờ Tần Minh Nguyệt phía bên kia đã không giấu được kiên nhẫn nữa.
Lê Cảnh Nghi nhìn sâu vào màn hình điện thoại, trong một giây liền thay đổi sắc mặt.
“Cảnh Nghi, cậu đang ở đâu vậy? Tôi có vài chỗ không hiểu có thể làm phiền cậu chỉ bảo một chút không?”
Lê Cảnh Nghi im lặng, quay sang nhìn Thẩm Thường Hi cũng đang tập trung vào chiếc điện thoại trên tay anh, sau đó âm trầm nói với cô ta.
“Được. Cô đến nhà tôi đi.”
Nghe được giọng nói trầm thấp không có nhiệt độ, Tần Minh Nguyệt ngồi ở ban công chung cư cao tầng, kích động tới nỗi suýt thì đứng bật lên.
Sau lần Lê Cảnh Nghi và Thẩm Thường Hi cãi nhau, vẫn luôn không có cơ hội đến nhà của anh. Ít nhất thì cô ta hiểu được, anh nhất định sẽ không để cho cô ta tới.
Nhưng hôm nay gọi điện, vốn dĩ không ôm hy vọng nhiều cuối cùng lại một phát trúng đích, đúng là niềm vui đến quá bất ngờ.
“Cảnh Nghi, hôm nay cậu không tới công ty, có phải vẫn còn giận tớ chuyện lần trước không?” Lê Cảnh Nghi mở cửa để cô ta vào trong nhà. Tần Minh Nguyệt nhanh nhẹn lấy đôi dép đi trong nhà bên cạnh tủ. Màu hồng mềm mềm.
Lê Cảnh Nghi vừa liếc mắt trông thấy, tỏ ra không vui vẻ.
“Đôi đó không được.”
Mà trong nhà anh, một đôi mà anh đang đi, một đôi màu hồng nhìn là biết của ai.
Kết quả, cô ta đi chân trần.
Ai đó ở một góc phòng cười không sót một tiếng nào, lại nhớ đến điều gì, bụm miệng lại cười tiếp.
“Cảnh Nghi, hôm đó tớ thật sự không muốn làm cậu và bạn gái của cậu xích mích với nhau đâu.” Cô ta lại tiếp tục lời thoại cũ rích.
Lê Cảnh Nghi vẫn chẳng nói gì, không để ý đến cô ta.
“Cậu đã giải thích mọi chuyện với Thường Hi chưa?”
“Tôi đã từng nói tên cô ấy cho cô biết rồi sao?”
Lê Cảnh Nghi quả thật biệt làm người ta tụt hứng.
“À thì trên dưới công ty đều biết, sao tớ có thể không biết chứ.” Tần Minh Nguyệt quả nhiên hơi mất tự nhiên. Ngồi xuống tự tay rót nước.
Sau đó, bọn họ bắt đầu những cuộc trò chuyện không ai tình nguyện.
“Cảnh Nghi thực ra trong lòng tớ vẫn luôn canh cánh một điều.” Lê Cảnh Nghi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết từ bao giờ câu chuyện đã chuyển qua hướng khác.
“Nếu như tớ có thể trở về sớm hơn một chút, tớ nói là nếu, trước khi cậu gặp lại Thường Hi. Cậu có thể lại chấp nhận tớ không?” Tần Minh Nguyệt nói bằng giọng tha thiết.
“Tần Minh Nguyệt, tôi từng nói với cô rồi, giữa chúng ta không bao giờ có thể quay trở lại được nữa, cho dù không có cô ấy, tôi cũng sẽ không chọn cô.”