Ba ngày ở cùng người dân và núi rừng hoang dã, giống như đã thu hết yên bình và an nhiên trong một đời.
Anh và cô gác lại những tranh đấu trên chốn thương trường. Lần đầu tiên được trải nghiệm những công việc thường nhật của một người dân bình thường.
Thay vì mỗi buổi sáng đọc tin nhắn lịch trình và những tin tức giật gân của giới tài chính và kinh tế, nhan đề giật tít thì lại cùng nhau đi chợ mua đồ ăn chuẩn bị cho bữa trưa và bữa tối.
Thay vì vùi đầu vào những con số chằng chịt trên bảng số liệu sai sót một chút cũng sẽ tạo thành cả một vấn đề lớn thì lại cùng nhau ra đồng giúp cho những người nông dân thu lương thực.
Thay vì ăn những món ăn dầu mỡ và ngửi khói bụi của đường phố vào mỗi buổi tan tầm thì lại có thể thưởng thức những đồ ăn dân giã thanh đạm có lợi cho sức khỏe và ngửi mùi hương hoa lá cỏ cây từ chính những cánh đồng bạt ngàn mỗi ngày mỏi mắt ngắm nhìn.
“Em cảm thấy sau này mỗi năm chúng ta nên đến đây một lần để được thanh lọc tâm hồn.” Cô ngồi bên cạnh anh tràn ngập hưng phấn nói.
“Chỉ cần em thích, tới đây bao nhiêu lần cũng được.”
“Không phải em lo lắng điều gì, em là sợ người dân ở đây sẽ chê hai chúng ta phiền.”
“Hai cô cậu quả thật nên về cho sớm.” Một người nông dân đột nhiên lên tiếng chen vào. Người này chính là người cho bọn họ thuê nhà.
Trong hai ngày bọn họ phá hỏng hai ruộng củ cải, một sào khoai lang và làm bay mất một con gà.
Đến hôm nay là ngày thứ ba, một số người không khỏi nhìn hai người bằng ánh mặt đầy khinh bỉ.
Thẩm Thường Hi nhìn ông ta không khỏi ngượng ngùng.
“Xin lỗi bác, chúng cháu nhất định sẽ bồi thường.” Lê Cảnh Nghi thay cô ra mặt.
Chợt có một cảm giác ngưa ngứa khe khẽ chạm vào chân.
Lê Cảnh Nghi đột nhiệt đứng bật dậy, trên mặt hiện nỗi sợ hãi không chút che dấu.
“Anh sợ sâu?” Thẩm Thường Hi nhìn dưới chân anh một chú sâu béo trắng đang ngoe nguẩy.
“Chẳng lẽ em không sợ?” Anh thảng thốt nhìn cô như không tin được.
Thiên kim tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa như cô nhưng lại không sợ sâu bọ.
Anh không biết nếu như cô là một cô gái bình thường chắc chắn sẽ không bỏ nhà ra đi, sẽ không đến nỗi từng bị khinh bỉ là một cô nàng thấy tiền sáng mắt.
Nhìn dáng vẻ lúc hốt hoảng của anh mà đứng bật cả lên y như một cái lò xo làm cô không nhịn nổi cười.
Không ngờ Lê Cảnh Nghi gặp chuyện gì cũng có thể tự tin đối mặt, bị đối thủ kìm kẹp vây hãm cũng có thể bình tĩnh đột phá vòng vây lại có thể sợ một chú sâu bé tý không có tí năng lực phản kháng nào.
Bác nông dân kia nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của hai người lắc đầu thở dài đầy bất lực. Sau đó mấy giây liền nheo nheo mắt.
“Cậu trai, cổ cậu bị sao vậy?”
Lúc này Thẩm Thường Hi mới chú ý đến cổ của anh, những vết mẩn đỏ đã bắt đầu nổi lên càng ngày càng đậm.
“Cảnh Nghi, anh sao vậy? Không lẽ bị động vật nhỏ cắn rồi.” Cô có phần chấn kinh, trên mặt hiện đầy lo lắng.
“Nhìn mấy vết này chắc là bị dị ứng rồi.” Ông bác kia tiến lại gần, nhìn qua mấy vết mẩn đổ trên cổ anh liền đưa ra phán đoán.
Quả thật là dị ứng.
“Không lẽ anh chỉ nhìn thấy sâu thôi là đã bị nổi mẩn rồi sao?” Thẩm Thường Hi cũng tiến lại gần nhón chân lên.
“Anh quả nhiên là sợ sâu.”
Buổi tối, bác nông dân mang cho cô một lọ thuốc nói là thuốc này có thể giảm ngứa tức thời.
Lê Cảnh Nghi cũng không cảm thấy quá ngứa, không muốn bôi thuốc nhưng lại bị Thẩm Thường Hi liếc cho không còn bạo gan mà lắc đầu nữa.
Thẩm Thường Hi lấy thuốc bôi vào từng vết đỏ cho anh, vừa bôi vừa thổi.
Sau đó thấy cổ anh càng ngày càng đỏ ửng lên.
“Có phải khó chịu lắm không?” Cô đau lòng.
Lê Cảnh Nghi lắc đầu, yết hầu hơi rung lên.
Rõ ràng anh đang rất muốn nhịn phản ứng sinh lý.
“Trước đây nghe nói mẹ anh đã kể cho em chuyện anh từng bị bắt cóc.”
“…” Cô hơi khựng lại.
“Lúc đó anh bị bắt nhốt vào một trong cái hầm nhỏ chỉ có một khe sáng. Trong đó thường có những động vật nhỏ không rõ loại nào với loại nào, chúng thường bò lên người anh. Từ đó anh cũng sinh ra cảm giác sợ hãi với chúng. Chỉ cần nhìn thấy cũng tự giác cảm thấy khắp người toàn thân ngứa ngáy.”
Thẩm Thường Hi đang bôi thuốc nghe như vậy, tim đột nhiên nhói lên.
Không chỉ vậy, cô còn biết anh từng có chứng ám ảnh với phụ nữ. Nếu như không phải là Tần Minh Nguyệt…
Cô thật không muốn nhắc tới người này.
Bây giờ cô ta có lẽ đang ở trong tù sám hối những việc mình làm.
“Sao vậy?” Thấy cô đột nhiên im lặng, tay cũng ngừng bôi thuốc.
Thẩm Thường Hi đặt thuốc xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đằng sau. Một vòng tay của cô không đủ lớn để có thể ôm trọn cơ thể anh nhưng trái tim cô đủ lớn để có thể sưởi ấm anh. Cô tin rằng, thời gian rồi sẽ xóa nhòa những ám ảnh mà anh gặp phải.
Lê Cảnh Nghi cũng yên lặng để như vậy, sau đó đột nhiên anh nghĩ ra cái gì đó. Tạm thời rời khỏi vòng tay cô.
Thẩm Thường Hi kinh ngạc nhìn anh lấy ra một chiếc hộp nhưng màu đỏ. Không hiểu sao tim cô lại đập rất nhanh.
“Thẩm Thường Hi, gả cho anh nha!” Anh mở chiếc hộp bên trong có đựng một chiếc nhẫn kim cương. Mắt nhìn cô không chớp.
“Anh có nhớ lần cầu hôn trước như thế nào không?” Thẩm Thường Hi không trả lời anh, lại hỏi bằng một câu hỏi khác.
Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên. Bọn họ đã đính hôn, còn đi chụp ảnh cưới. Anh đã cầu hôn cô trong ngày chụp ảnh cưới. Khi cô không biết bản thân tại sao lại ở đó, cũng chưa từng chuẩn bị tâm lý gì cả, ngây ngây ngô ngô. Cứ như thể bị ép hôn.
Sau này cô đã hối hận như thế nào. Người ta có hoa có quà có ánh nến có rượu vang, còn cô? Một chiếc nhẫn không biết xỏ vào lúc nào.
“Lê Cảnh Nghi bộ anh không thể có tý lãng mạn nào sao?”
“Anh…”
Tuy nhiên ngẫm lại, bây giờ quả thật không có ánh nến nhưng có ánh trăng và đèn dầu, không có rượu, lại bên cạnh lọ thuốc bôi ngứa, không có hoa nhưng khắp người đều rộn hương hoa.
“Vậy anh cầu hôn hai lần, em có thể miễn cưỡng cho anh đạt chuẩn không?”
“Anh nói xem.” Cô hơi tức giận.
“Lê Cảnh Nghi. Nếu như em thật sự không gả cho anh thì như thế nào?” Cô đột nhiên rất thắc mắc.
“Anh sẽ đợi, em hiện tại không gả cho anh, sau này cũng sẽ gả cho anh.”
“Độc tài, còn không có tý lãng mạn.” Cô giả bộ tức giận, khoanh tay quay mặt hướng ra chỗ khác.
Thực ra trong lòng cô biết, cô chính là thích anh như vậy. Đời này cô không gả cho ai, chỉ có thể gả cho anh.
“Anh không đeo nhẫn cho em, bây giờ chút lãng mạn cuối cùng anh cũng không có nữa đúng không?” Thấy anh đột nhiên ủ rũ, cô có chút buồn cười. Trên cổ anh vẫn còn toàn vết đỏ.
Anh nhìn cô kinh ngạc, nhất thời vui mừng, vội vội vàng vàng đeo nhẫn vào ngón áp út. Chiếc nhẫn đính hôn cũ đã được cô chuyển qua ngón giữa.
Cô nghĩ chắc chẳng có cô gái nào lại được hai lời cầu hôn, lại là cùng một người như vậy.
Nhìn thấy anh lúi húi đeo nhẫn trong đầu cô lúc này nảy ra ý xấu. Cô rướn người lên, gặm lấy cằm anh.
Anh đưa tay đỡ lấy cằm mình, trong ánh mắt đen thẳm tựa như nước hồ ẩn hiện kinh ngạc một lần nữa.
Cô cười mị hoặc nhìn anh.
“Có hứng thú hôn vợ sắp cưới của anh không?”
Đêm đó, hòa vào trong màn đêm của một vùng hoang vu vắng vẻ, chỉ còn lại hai nhịp thở gấp gáp cùng những nụ hôn say đắm lòng người.