Việc việt Trí có thể lội ngược dòng chỉ sau một đêm, hoàn toàn không phải là kỳ tích.
Lê Minh Huy rất thông minh, lập kế hoạch rất sâu sắc, cũng nắm rất rõ tính cách của Lê Cảnh Nghi trong lòng bàn tay. Hai năm qua, anh ta dày công tính toán, điều tra từng li từng tí một về anh. Biết được anh không có tý hứng thú nào với Lê thị và sản nghiệp, nhưng chung quy vẫn là dòng máu nhà họ Lê. Cho dù người là vô ý, nhưng sản nghiệp của Lê gia cũng có khả năng rất lớn sẽ nằm gọn trong tay mà không tốn chút công sức.
Để có thể làm cho Lê Cảnh Nghi hoàn toàn không thể nhận không sản nghiệp của Lê gia. Rất cần một kế hoạch chỉn chu. Thật bất ngờ trong một lần nói chuyện với Tần Minh Nguyệt lại vô tình phát hiện ra được một số chuyện trong quá khứ của anh.
Sau khi biết được Tần Minh Nguyệt lại từng mà người mà Lê Cảnh Nghi từng thích mà không có được, liền không do dự mà lợi dụng tốt mối quan hệ này để âm thầm phá hoại Việt Trí từ bên trong, làm sụt giảm niềm tin nơi Lê Cảnh Nghi trong mắt người nhà họ Lê và cổ đông. Như vậy, cho dù vẫn muốn quay lại cùng anh ta tranh giành, cũng sẽ không được ủng hộ cho dù người nhà họ Lê có bảo vệ như thế nào.
Vất vả bao nhiêu ngày đêm, cuối cùng cũng có thể hạ bệ được Lê Cảnh Nghi.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được, Lê Cảnh Nghi đã không còn chút tình cảm nào với Tần Minh Nguyệt. Điều tra cô ta, biết rõ cô ta chỉ là giả vờ, vậy nên sao có thể rơi vào cái bẫy của cô ta một cách dễ dàng như vậy được. Đây cũng quá xem nhẹ người đã đưa một công ty nhỏ không có tiếng tăm trở thành một công ty lớn người người biết đến.
Những dự án mà cô ta chụp được, những số liệu mà cô ta đưa ra ngoài công chúng. Đối với Việt Trí, không khác gì một đống giấy vụn.
Lê Cảnh Nghi sớm đã chuẩn bị được một số dự án lớn đầy sáng tạo, là thành quả nghiên cứu bao nhiêu năm của anh. Vốn muốn tìm cơ hội ra mắt công chúng, lại vừa hay nhờ có sự kiện rùm beng này mà càng được biết đến rộng rãi hơn.
Được như vậy tất cả cũng nhờ một phần công của Tần Minh Nguyệt và Lê Minh Huy.
Lê Cảnh Nghi không quan tâm tới sản nghiệp của Lê Thị là thật, chỉ dành hết tâm huyết vào một mình Việt Trí ngày từ khi rời khỏi ghế đại học cũng là thật. Nhưng với tư cách là người đang chảy dòng máu của người nhà họ Lê. Anh không thể trơ mắt đứng nhìn người không đủ tư cách tiếp quản sự nghiệp mà mười tám đời Lê gia dày công vun đắp, xây dựng.
“Có vẻ mọi người đều đã đọc được tin tức trên báo chí. Bây giờ Việt Trí cũng đã vực lại. Không chỉ vậy còn có thể ngày càng phát triển. Cũng chứng minh được năng lực của tôi, vậy bây giờ tôi đã có thể có tư cách tham gia vào cuộc họp với một tư cách là người ứng cử được chưa?” Sau khi tất cả mọi người đều đã hướng mắt vào những tin tức đổ ra chớp nhoáng vừa xong, một số người đã thay đổi sắc mặt.
Có người nuốt nước bọt ngầm thừa nhận, có người không dám nói gì, có người thì mặt mày đã biến dạng đến méo mó, người đó chính là Lê Minh Huy.
Tần Minh Nguyệt đã phải hy sinh tới mức vào tù mới có thể hạ được Lê Cảnh Nghi. Không ngờ trong phút chốc tất cả đều đổ xuống biển.
“Được rồi mau vào ghế ngồi đi.” Giữa tiếng xì xào không ai dám mạnh mồm nói tiếp, ông cụ Lê, chủ tịch đương nhiệm cất tiếng.
Sau đó tất cả mọi người đều không phản đối tập trung vào việc chính.
“Như mọi người cũng biết, hôm nay ứng cử vào vị trí chủ tịch có năm người. Để có thể chính thức đảm nhận trực tiếp chức vụ chủ tịch kỳ kế tiếp thay thế cho chủ tịch Lê. Tất cả đều sẽ theo số phiếu bầu của hội đồng.” Người chủ trì cuộc họp bắt đầu.
“Tất cả những người có mặt ở đây và những ai đang nắm giữ cổ phiếu của Lê thị không có mặt ở đây đều có quyền bầu cử qua trang chủ của Lê thị.”
“Trong khung giờ quy định, khung bầu cử sẽ kết thúc là lúc kiểm phiếu và ra quyết định chính thức.”
“Bây giờ mọi người cùng hướng vào màn hình lớn trên kia. Truy cập vào trang chủ của quý công ty, bắt đầu ra phiếu.”
Vừa dứt lời người chủ trí, tất cả mọi người đều tập trung vào điện thoại trong tay để tiến hành bầu cử.
Ngay sau đó, trên màn hình lớn cũng đã bắt đầu đếm ngược thời gian, số phiếu biểu quyết đều liên tục thay đổi, lúc lên lúc xuống dành cho năm ứng cử viên. Nhưng đã số vẫn là Lê Cảnh Nghi và Lê Minh Huy, người đã nắm giữ cổ phiếu vốn có ngay từ đầu.
Trong mấy năm, Lê Minh Huy vẫn luôn âm thầm thu thập, mua chuộc cổ đông về phe mình.
Chỉ với vài lời hứa của hắn, cộng thêm mọi người trong hội đồng đa số đều tin tưởng một người đã nắm giữ trọng trách quan trọng ở Lê thị trong suốt hơn hai năm, còn hơn là một người chưa từng đến Lê thị tham gia bất cứ một cuộc họp nào chứ đừng nói tới quản lý như Lê Cảnh Nghi. Sự hiểu biết về tình hình Lê thị của Lê Cảnh Nghi hoàn toàn bị lép vế nhiều lần so với Lê Minh Huy. Vậy nên hắn rất nhanh chóng nhận được số phiếu cầu của các cổ đông đang ngồi trực tiếp tại đây,
Cuối cùng, dựa trên số phiếu mà Lê Cảnh Nghi đang có, công với số phiếu mà Thẩm Thường Hi giúp anh tập hợp hết mức có thể từ những người nắm giữ cổ phiếu đơn lẻ, còn hỏi xin sự trợ giúp của bà Lê, nhưng kết quả vẫn thua Lê Minh Huy năm phiếu.
Bây giờ số phiếu bầu bây giờ đang nghiêng về phía của Lê Minh Huy.
“Thắng bại đã rõ rồi, cậu Lê Minh Huy là người có tư cách điều hành Lê Thị và sẽ trở thành chủ tịch nhiệm kỳ kế tiếp.” Một cổ đông không giấu nổi sự hài lòng lên tiếng.
“Mọi người vẫn quên là còn một phiếu bầu quan trọng nhất à? Là của chủ tịch đương nhiệm.”
Chủ tịch Lê ngồi ở giữa trong đám cổ đông. Khuôn mặt không có cảm xúc. Trên thương trường liền biến thành một bộ dạng giết người không cần dao.
Người chủ trì cũng nhanh chóng lên tiếng.
Dựa trên số phiếu bầu, và số cổ phiếu mà các cổ đông bầu cử. Anh Lê Minh Huy và cậu Cảnh Nghi chênh lệch năm phiếu. Quyền quyết định nằm trong tay chủ tịch Lê.
“Chủ tịch Lê, bây giờ xin ông hãy đưa ra quyết định của mình. Với số cổ phiếu mà ông đang có, hiện ông đang có hai mươi phiếu.”
“Tuy nhiên ông không được chia đều cho hai người mà chỉ được một người sẽ nắm giữ toàn bộ số phiếu biểu quyết của ông. Người nào được ông bầu sẽ chính thức kế nhiệm ông, trở thành chủ tịch tiếp theo.”
Cả căn phòng bây giờ đều yên tĩnh triệt để trước quyết định của ông cụ Lê.
Lê Minh Huy nắm chặt tay nắm. Trong lòng hắn bây giờ, vốn dĩ vô cùng tự tin có thể thắng Lê Cảnh Nghi.
Mấy năm nay hắn ra sức chọc ngoáy chia rẽ giữa ông cụ Lê và Lê Cảnh Nghi. Ngoài mặt thì luôn luôn đứng ra giảng hòa nhưng thực chất tâm tư muốn hai người bọn họ bất hòa. Cũng vì như thế, mỗi lần về ăn cơm chung, cả hai đều không khỏi mặt nặng mày nhẹ với nhau.
Hơn nữa, hắn tin ông cụ Lê nhất định sẽ đứng về phía người đã phải chịu đắng chịu cay, lưu lạc bên ngoài suốt hơn hai mươi năm trời như hắn. Cứ thế hắn đã nắm chắc trong tay hai mươi phiếu của ông cụ Lê.
Qua một lúc, ông cụ Lê đột nhiên đứng dậy, trong mắt không rõ đang suy nghĩ gì. Rung rung bộ râu.
“Tôi, với tư cách là chủ tịch đương nhiệm của Lê thị, sẽ dùng hai mươi phiếu bầu dành cho Lê Cảnh Nghi. Cũng tức là cháu trai của tôi.”