Sáng sớm, Thẩm Thường Hi đã thay một bộ đồ công sở tới công ty để nhận phỏng vấn. Chức vụ mà cô ứng tuyển chính là giám đốc bộ phận chiến lược, vị trí cô từng làm ở Thẩm thị.
Nhưng vừa mới tới công ty, Thẩm Thường Hi đã bị dọa cho hết hồn. Người tới phỏng vấn hôm nay còn đông hơn cả trẩy hội. Đa phần đều là các bô lão từ độ tuổi ba lăm tới bốn mươi, có cả năm mươi cũng nên. Những hậu bối trẻ tuổi như cô thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, vô cùng ít ỏi.
Nhưng cũng không vì chuyện đó mà Thẩm Thường Hi mất đi lòng tin và sự nhiệt huyết của mình. Cô mang một gương mặt tươi cười ngồi chờ đợi.
“Số 25, Thẩm Thường Hi có đây không?”
Sau khi nghe thấy mình được xướng tên Thẩm Thường Hi ngay lập tức dơ tay lên nói: “Có tôi…”
Cô đi theo bọn họ bước vào một căn phòng. Bên trong đó đã có ba người ngồi chờ sẵn, hai nữ, một nam. Cô ngồi đối diện với bọn họ, khẽ gật đầu mỉm cười chào một cái. Mấy người kia lại chẳng thèm đoái hoài, trực tiếp lạnh mặt mà bắt đầu.
Người đầu tiên hỏi cô là nữ, cô gái này chắc cũng hơn Thường Hi tới chục tuổi, trông vô cùng già dặn và khó tính.
“Cô Thẩm, cô có thể giới thiệu một chút về bản thân mình không?”
Nghe xong Thẩm Thường Hi có hơi nhíu mày. Không phải trong tập hồ sơ của cô có ghi hết rồi sao? Tự dưng lại hỏi lại như này có phải hơi mất thời gian?
Thường Hi nở một nụ cười hòa nhã, ngón tay vén mái tóc của mình lên rồi trả lời: “Tôi có viết trong hồ sơ rồi, chị có thể xem thật kĩ…”
Câu trả lời của cô hình như khiến bọn họ không hài lòng lắm. Bà chị kia ngay lập tức cau mày, cầm tập hồ sơ của cô lên phân phát cho mấy người bên cạnh rồi xem xét.
Lần này người hỏi cô là người đàn ông ngồi ở giữa, xem chừng chức vụ rất cao. Anh ta trực tiếp hỏi thẳng Thường Hi: “Vì sao cô lại ứng cử vị trí này…”
Thường Hi trong lòng thầm đánh giá bộ phận tuyển dụng của công ty này. So với Thẩm thị hoàn toàn không bằng. Nhưng cô đã đâm lao rồi thì phải theo lao, cô từ tốn giải thích.
“À, vị mức lương và đãi ngộ ở vị trí này của công ty rất phù hợp với tôi.”
Câu trả lời này của cô lại lần nữa khiến cho ba người ngồi phỏng vấn thêm phần lạnh nhạt đến chính Thường Hi cũng không biết là cô trả lời sai ở đoạn nào nữa.
“Cô có kinh nghiệm bao nhiêu năm rồi? Đã từng làm ở vị trí này chưa?”
Tới đoạn này Thẩm Thường Hi lại trả lời tiếp: “Tôi đã có bốn năm kinh nghiệm, vị trí làm và công ty tôi làm đã ghi rõ trên hồ sơ.”
Người kia nhìn vào trong hồ sơ, mắt hơi nhíu lại. Sau cùng chị ta hỏi lại cô: “Cô thực sự từng làm ở Thẩm thị ở Nhất Thành?”
Câu này cứ như muốn nói rằng Thẩm Thường Hi cô đang nói dối vậy. Thẩm Thường Hi ngay lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là làm ở Thẩm thị, cô có ý kiến gì sao?”
Người kia nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, không phải là họ cho rằng cô đang nói dối đấy chứ. Lòng kiêu ngạo của Thẩm Thường Hi chợt trỗi dậy, cô dường như đang rất khó chịu.
“Thẩm thị là một tập đoàn lớn, lương thưởng và đãi ngộ không phải tốt nhất sao? Cô lại từ chức ở công ty lớn rồi xin việc ở công ty nhỏ? Có thể cho tôi biết lý do không?”
Đúng vậy, lương của Thẩm thị và đãi ngộ rất tốt, có điều cô cũng chỉ vì tương lai của mình mà đứng dậy chống đối. Cô không biết khi nào ba Thẩm mới không ép cô cưới chồng nên chỉ có thể dùng cách này mà phản kháng lại.
Thẩm Thường Hi nhớ lại cái ngày cô đặt đơn từ chức trên bàn. Khi rời đi cô đúng là không lỡ, nhưng ai biết được, cô đành phải bất đắc dĩ làm thế.
“Tôi là vì lý do cá nhân mới xin từ chức ở đó…”
Người kia vội đẩy kính mắt của mình cao lên một chút, anh ta lại hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết lý do không?”
Chuyện cô là Thẩm tiểu thư, cô vì bị ép nên mới phải làm thế có thể nói ra được sao?
Thẩm Thường Hi lạnh lùng nói: “Không thể, đã là chuyện cá nhân sao có thể chia sẻ được…”
Thái độ này của cô càng làm cho mấy người kia tin rằng chuyện cô làm ở Thẩm thị hoàn toàn là không có thật, tất cả là do cô đang làm màu thôi.
“Cô Thẩm, thật xin lỗi. Chúng tôi thấy cô không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển người mà chúng tôi đề ra…”
Đáng lẽ theo quy trình phải chờ tới ngày mai cô mới biết là đỗ hay trượt nhưng đằng này bọn họ lại ngay lập tức từ chối khiến cho cô có chút tức giận. Thẩm Thường Hi đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba người kia.
“Thật xin lỗi, cho dù có đỗ tôi cũng sẽ không làm ở nơi có chất lượng tuyển người kém đến vậy…”
Lời này vừa nói ra sắc mặt của tất cả những người đang ngồi trong căn phòng này chợt trở nên căng thẳng.
“Cô… thái độ của cô là đang không tôn trọng người tuyển dụng như chúng tôi…”
Thẩm Thường Hi khẽ nở một nụ cười: “Là các người không tôn trọng tôi, còn nữa tôi nghĩ bộ phận tuyển dụng nên xem xét lại cách thức cũng như câu hỏi để phỏng vấn. Nói thật, lần đầu tôi đi phỏng vấn mà người tuyển dụng lại toàn hỏi những câu đều được ghi rõ ràng trong hồ sơ. Thôi, chào tạm biệt công ty, hy vọng công ty sẽ sớm tìm được ứng cử tốt…”
Nói xong câu đó Thẩm Thường Hy cầm hồ sơ của mình rồi đi thẳng. Bọn họ rõ ràng là nghi ngờ năng lực của cô, cũng nghi ngờ sự chính xác trong đó. Cô ngay thẳng sao phải sợ. lại nói không có công ty ấy cô vẫn có thể tìm công ty khác.
Cô tự trấn an mình rồi lại lái Bối Bối về khách sạn.
Ba ngày sau đó Thẩm Thường Hy liên tục bị trượt phỏng vấn. Tất cả lý do bọn họ đưa ra đều là không phù hợp. Thực ra mà nói là do cô quá kiêu ngạo, ứng tuyển vị trí quá cao hoặc cũng có thể là do ở Thẩm thị cô hô mưa gọi gió quen rồi bây giờ nhẫn nhịn chịu đựng không được.
Thường Hi cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế cô sẽ chết vì đói mất. Nếu không thể làm giám đốc thì cô làm nhân viên bình thường đi. Cho dù lương có thấp thật nhưng ít nhất cô vẫn có công việc, vẫn có tiền để trang trải. Vấn đề cơm áo gạo tiền đối với cô quá quan trọng, cô không thể vì sự kiêu ngạo của bản thân mà chết đói được.
Với suy nghĩ đó, cô đã quyết định nộp hồ sơ vào một công ty lớn nhưng chức vụ ứng cử chỉ là nhân viên kinh doanh bình thường. Hôm đi phỏng vấn Thẩm Thường Hi đứng ở trước gương rất nhiều lần dặn mình phải bình tĩnh, phải dẹp cái tôi kiêu ngạo và lòng tự trọng đặt cao quá mức xuống. Cô đường đường là một người thông minh tài giỏi sao có thể vì thái độ mà bị đánh trượt liên tục như thế được.
Và quả nhiên lần này cô đã làm được, cô đã trúng tuyển vào Việt Trí, một công ty xây dựng khá nổi tiếng ở Giang Thành.