Mặc dù cầm tiền trong tay nhưng cục tức này Thẩm Thường Hi vẫn không nuốt trôi. Lê Cảnh Nghi hại cô dầm mưa mất hai tiếng, hại cô bệnh chồng bệnh. Cô nhất định không bỏ qua.
“Phải không, tôi đã nói rồi mà.” Tô Mộng Nhiên thấy Thẩm Thường Hi từ trong hiểm cảnh của bệnh tật đã tỉnh ngộ. Quyết tâm nghe theo lời phân tích đầy khoa học của mình, vỗ đùi đốp đốp đắc chí.
“Nếu như kế hoạch theo đuổi thành công, khẳng định đáp ứng được hai tiêu chí, vừa kiếm được tiền vừa báo được thù. Loại lạnh lùng cấm dục này chắc chắn chưa từng yêu đương, phải cho anh ta biết thế nào là vị ngọt của tình yêu, vị đắng của bị người yêu đá.” Tô Mộng Nhiên tiếp tục phân tích tình hình.
“Đúng vậy.” Thẩm Thường Hi hừng hực khí thế xác định.
“Vậy thì… tiếp theo tớ nên làm gì đây?” Thẩm Thường Hi nói xong ánh mắt long lanh quay sang nhìn Tô Mộng Nhiên đầy mong chờ.
Mạnh dạn đưa ra quyết định là bước đầu tiên, làm thế nào để thực hiện thì Thẩm Thường Hi vẫn chưa biết: “Cậu đừng quên là tớ cũng chưa có kinh nghiệm theo đuổi người khác đâu đó.”
Không phải Thẩm Thường Hi cô nói khoác, từ bé Thẩm tiểu thư của Thẩm gia, nào có chuyện phải đi theo đuổi đàn ông, người theo đuổi cô đều xếp hàng từ đây cho tới Pari.
Dĩ nhiên, đó đều đã là chuyện quá khứ. Một quá khứ huy hoàng.
“Với lại, nói sao thì nói, cho dù có khắc nghiệt nghiêm túc, tính cách khó chịu lúc nào cũng chưng ra cái mặt lạnh lùng nhưng diêm vương mặt lạnh dù sao cũng thuộc loại trí dũng song toàn tài nghệ không ai bằng, hơn nữa còn có khuôn mặt chuẩn gu phái nữ, nhà nhà đều yêu, vô cùng hấp dẫn đào hoa, xem ra rất khó theo đuổi.” Thường Hi có chút quan ngại, đỡ cằm phân tích.
“Ai da cậu lo cái gì, không phải có giáo viên ở ngay đây rồi sao. Còn là một giáo viên với kinh nghiệm tình trường mười năm nữa.” Tô Mộng Nhiên chậc lưỡi, ra vẻ một quân sư chuyên nghiệp.
“Mười năm đơn phương tình nguyện à.”
“Cậu… cậu có thể nào đừng làm mình tụt hứng có được không? Dù sao mình cũng hơn cái đứa hai ba năm chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai như cậu.”
“Haizz được rồi được rồi, tạm tin cậu. Dù sao cũng chẳng còn ai nữa.”
Dù rất ái ngại với kinh nghiệm tình trường theo đuổi mười năm chưa đổ của chị em chí cốt nhưng Thẩm Thường Hi không còn cách nào khác.
Biết đâu mỗi người mỗi khác, kiểu tán tỉnh của Tô Mộng Nhiên có khi lại áp dụng được trên người của Lê Cảnh Nghi. Ít nhiều gì cũng phải thử một chút.
Dù sao đi nữa cô cũng nhất định phải theo đuổi cho bằng được anh ta.
“E hèm. Theo đuổi đàn ông, bước đầu tiên phải là…”
Tối đó, Tô Mộng Nhiên cả tối dùng tâm huyết và kinh nghiệm mười năm theo đuổi Từ Kính Hải của mình hết truyền thụ hết cho Thẩm Thường Hi, Thẩm Thường Hi như một chú chim non lắng nghe với vẻ đầy sùng bái.
Đêm hôm đó, Thẩm Thường Hi nằm mơ cô đánh cho Lê Cảnh Nghi một trận, sau đó hắn quỳ rạp dưới chân cô cầu xin cô tha thứ, rồi không thể sống thiếu cô, rồi đã yêu cô điên cuồng… Cô không nói tiếng nào dứt áo bỏ đi, trước khi đi còn đẩy anh ta một phát ngã rạp ra đất. Nước mắt giàn dụa khắp mặt. Bộ dạng vô cùng hài hước.
Giấc mơ chân thật tới nỗi, Thẩm Thường Hi lúc tỉnh dậy vẫn còn cười đến phát ngốc.
***
“Giám đốc, cà phê của anh, còn có…” Thẩm Thường Hi để lên bàn làm việc trong văn phòng của Lê Cảnh Nghi một chiếc hộp đựng trong túi vải hoa văn sặc sỡ. Túi vải cô chôm của Tô Mộng Nhiên trong lúc đang say ngủ.
“Đây là gì?” Lê Cảnh Nghi vẫn đang chăm chú làm việc, tạm thời di dời ánh mắt xuống chiếc hộp vuông màu hồng phấn đặt bên cạnh cốc cà phê nhíu mày.
“Cơm hộp đó giám đốc. Bình thường tôi thấy giám đốc đều không ăn cơm trưa nên hôm nay trong lúc xuống bếp tôi có làm dư ra một phần.”
Cơm hộp đích thân bản tiểu thư xuống bếp nấu sáng nay, bất chấp cơn buồn ngủ xông vào não.
Thế nào, có phải rất cảm động hay không?
Thẩm Thường Hi cười thầm trong lòng, đắc ý đợi lời khen ngợi của ai đó.
“Cơm hộp? Cô mang đi đi, tôi không dùng bữa trưa.” Lê Cảnh Nghi không do dự nói.
“Dạ… không phải, tôi nấu rất lâu đó. Cơm căng tin công ty hoàn toàn không thể bì được đâu.”
Đây cũng có thể coi là lần đầu Thường Hi tận tâm nấu nướng tới vậy. Đến cả gia đình còn chưa ai có diễm phúc như vậy. Nếu không phải vì…
“Giám đốc, anh đừng từ chối nữa, đây coi như là cảm ơn vì anh đã đưa tôi tới bệnh viện kịp thời còn thanh toán viện phí cho tôi nữa.”
Sau một hồi đưa đẩy thuyết phục, Lê Cảnh Nghi cũng chẳng ngại phiền phức mà từ chối nữa, đành bảo cô để hộp cơm ở đó trước.
Thẩm Thường Hi bước đầu tiến công vào dạ dày của anh ta. Quan tâm chăm sóc, tỏ vẻ ân cần.
“Phải rồi. Hôm trước tôi không biết cô bị bệnh, nếu tôi biết tôi sẽ cử người khác đi thay cô.” Lúc Thẩm Thường Hi vừa định ra ngoài thì Lê Cảnh Nghi đột nhiên lại nói tiếp.
Cứ như thể anh ta vừa mới nghĩ ra trong đầu.
Ý tại ngôn ngoại thầm bày tỏ thành ý không cố tình làm khó.
Thẩm Thường Hi còn lâu mới tin.
“Ai da, chuyện này sao có thể trách giám đốc được. Tất cả là tôi không nói đó thôi. Tôi cũng không nghĩ hôm đó trời mưa to vậy, nghe nói còn hại anh không ký được hợp đồng.”
Thẩm Thường Hi bên ngoài nói một đằng, bên trong nghĩ một nẻo.
Cứ chờ đó đi, diêm vương mặt lạnh, rồi tôi sẽ báo thù. Chị đây trước giờ không ăn khổ, không ngậm đắng.
Anh tưởng chỉ anh biết uống cà phê sữa à? Tôi còn biết uống ngọt hơn anh.
“Nhưng lúc cô gọi điện cho tôi thấy cô rất bất mãn mà nhỉ?”
“…” Thanh âm vừa rồi không đoán được là đang trách móc hay đang thăm dò.
“Nào có.” Thẩm Thường Hi đổ mồ hôi lạnh, cười cười xua tay: “Đó đều là những lời nói trong lúc tức giận thôi, lúc đó tôi sốt đến hồ đồ nên mới nói không suy nghĩ, giám đốc anh tuyệt đối đừng để bụng.”
Quả nhiên Lê Cảnh Nghi không dễ quên như vậy.
Thấy anh ta không nói gì nữa, Thẩm Thường Hi được đà tấn công: “Lại nói nữa, tôi tin là giám đốc cũng không có ý muốn so đo với một người đang bệnh mà, nếu không anh nhất định đã trực tiếp đuổi việc tôi rồi.”
Thẩm Thường Hi nói xong, tự cảm thấy bản thân thật là thông minh, một mặt có ý khen hắn rộng lượng, một mặt ép hắn không rộng lượng cũng phải rộng lượng.
Hôm trước cô nói như tát vào mặt hắn, dù không tận mắt chứng kiến nhưng biểu tình của hắn qua điện thoại, cô cũng có thể liên tưởng ra cái mặt nhăn như trái táo tàu của hắn.
Lê Cảnh Nghi nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt nữa, Thẩm Thường Hi cũng biết phận mà rút lui, nhưng trước khi ra ngoài không quên nói: “Giám đốc, anh có chuyện gì thì cứ gọi tôi nha, tôi ở ngay bên ngoài.”
Sau khi cánh cửa gỗ vân trơn khép lại, Lê Cảnh Nghi ngừng tay đánh máy, không tự chủ mà lia ánh mắt sắc bén xuống thứ đồ màu mè mới xuất hiện trên bàn, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Đột nhiên tỏ ra ân cần săn sóc như vậy, tám chín phần là sắp có biến.
Anh đang nghĩ có khi nào trong hộp cơm này có bỏ độc hay không. Dù sao kiểu người có thù tất báo như Thẩm Thường Hi, mọi khả năng đều có thể xảy ra.