Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt cái đã mất cả tháng trời.
Nhưng cái chớp mắt này đúng là mang theo quá nhiều nước mắt và tâm tư của Thẩm Thường Hi.
Sự tích tán tỉnh của Thẩm Thường Hi với Lê Cảnh Nghi không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là mất cả tấn giấy vệ sinh, còn thống khổ hơn cả kỳ thi đại học khắc nghiệt của Trung Hoa.
Thẩm Thường Hi vốn dĩ chưa từng theo đuổi nam nhân, dưới sự dạy bảo của thiếu nữ lão sư nhiệt tình theo đuổi, hiệu quả thì mười năm chưa đổ, đương nhiên cách thức theo đuổi tao nhã gì đó hoàn toàn không có, giờ vừa hay còn va phải một khúc gỗ IQ thì cao mà EQ thì âm vô cực. Trước giờ con người đó chưa từng nghĩ gì tới chuyện yêu đương nữ nhi tình trường lại thêm được bộ mặt hào hoa, sớm đã quen với đủ cách tiếp cận, căn bản chính là miễn dịch với đủ thể loại tán tỉnh từ công khai cho tới thầm kín của phái nữ.
Có lần Thẩm Thường Hi đi kiểm tra chất lượng công trình đang thi công ở Tân Khương, phía tây ngoại ô Giang Thành cùng với Lê Cảnh Nghi, đường đi xa xôi hẻo lánh, trên đường về có ghé qua một khu chợ làng, vào một quán ăn ven đường ăn tối.
Nhìn khung cảnh màn trời chiếu đất và người đàn ông như bức tranh đơn sắc đang ngồi đối diện điềm nhiên ăn những đồ ăn vốn dĩ những người như anh sẽ không động tới. Sự ồn ào và huyên náo nơi đây cũng không thể làm lu mờ đi khí chất lạnh lẽo băng giá của Lê Cảnh Nghi.
Thẩm Thường Hi vô cùng tò mò: “Giám đốc, tôi nghĩ anh là người sẽ không ăn những đồ ăn như thế này.”
Đương nhiên ý cô không phải là đồ ăn này không tốt, chỉ bởi hình tượng của anh ta rõ ràng là thích hợp trong một nhà hàng sang xịn, với ánh nến và rượu nho, với đồ ăn Tây và người đẹp vây quanh bởi tiếng nhạc dương cầm du dương.
Ở đây ngoài người đẹp là cô ra, phong cảnh một chút cũng chẳng hợp.
Giọng nói của Thẩm Thường Hi xen lẫn âm thanh tạp nham của quầy hàng đã làm cho Lê Cảnh Nghi tạm thời khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Con ngươi đen láy được ánh trắng phủ lên một lớp ánh sáng mờ đục nhìn vô cùng có tình.
“Cô vừa nói cái gì?” Anh hỏi lại.
Cô cười cười: “Không có gì. Tôi chỉ là cảm thấy lúc nhìn anh ăn trông hết sức quyến rũ. Ngay cả khi ăn món lề đường như thế này cũng hết sức tao nhã.
“Vô vị.” Lê Cảnh Nghi lạnh nhạt đáp hai từ, lại tiếp tục dùng bữa.
Cái chiêu tâng bốc khen ngợi không ngớt này xem ra không có tác dụng.
“Giám đốc, anh có biết ban ngày và ban đêm khác nhau ở điểm gì không?” Được một lúc yên thân, Thẩm Thường Hi lại tiếp tục câu chuyện của mình.
“?” Lê Cảnh Nghi nghi hoặc nhìn cô.
“Đó là ban đêm có sao trời, còn ban ngày có giám đốc đó, anh chính là vì sao trong mắt tôi. Anh tỏa sáng giống như một vì sao.”
Nhớ lúc đó cô không chút gượng gạo, cười đến mơ hồ, cứ ngỡ bày ra vẻ đẹp nhất, lộ đúng năm chiếc răng, nụ cười có sức quyến rũ nhất lại nhận về khuôn mặt vô cảm của Lê Cảnh Nghi.
“Sao trên trời thực chất chỉ là vụn thiên thạch, sáng nhờ có sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời.”
“Vậy… vậy à, giám đốc anh cũng biết nhiều thật, ngay cả kiến thức thiên văn học cũng biết.” Thẩm Thường Hi cười gượng gạo, gãi đầu che đi sự bối rối thoáng hiện lên trong nháy mắt.
“Cái này là kiến thức cấp hai rồi. Thật không biết cô tốt nghiệp được kiểu gì nữa.”
“…” Cô cũng đâu phải nhà thiên văn học, cô học mấy cái này làm gì chứ.
Lại như có một lần ở hội nghị triển lãm xây dựng của người ta, Thẩm Thường Hi vì trang điểm hơi kỹ nên đến muộn, thấy Lê Cảnh Nghi ở trên sân khấu đọc diễn thuyết đi xuống, vô tình hay cố ý tâng bốc anh ta lên tận trời.
Nói anh đứng trên bục thuyết trình lịch lãm ưu tú, ánh hào quang lấn át cả sân khấu và khán đài. Khiến cho cô quên cả hô hấp, rồi còn không quên dùng ánh mắt như phát sáng nhìn anh ta.
Suýt chút nữa bị bảo an của hội trường hiểu nhầm rồi lôi ra ngoài.
“…”
Cô còn nhớ ánh mắt khinh bỉ bọn họ ném vào người cô: “Lê tổng, người phụ nữ này có làm phiền anh không. Có cần chúng tôi…”
“Cô ta là thư ký của tôi.”
“…” Bọn họ lại càng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Còn có một lần nữa, Thẩm Thường Hi không biết đào đâu ra phương thức theo đuổi cũ rích từ thuở nào lại cầm lộn kịch bản của nam chính, quyết tâm bày ra một màn mĩ nhân cứu anh hùng. Ai ngờ lại phản tác dụng, tự mình hại mình, không chỉ suýt nữa thì thương tích đầy mình mà còn bị trừ tiền lương.
Nghĩ tới ví tiền đã hẹp nay lại càng hẹp hơn, Thẩm Thường Hi cắn răng khóc không ra nước mắt.
Chính là cái lần nắm được nhược điểm của Lê Cảnh Nghi từ hôm tai nạn thang máy, Thẩm Thường Hi chắc cú Lê Cảnh Nghi sợ tối.
Sáng hôm xảy ra mọi chuyện, Thẩm Thường Hi nhận được thông báo cúp điện vào lúc sáu rưỡi để bảo trì. Thực ra bình thường vào giờ này, chẳng có ai còn hơi sức để ở lại công ty cống hiến ngoại trừ Diêm vương mặt lạnh và thư ký tâm không hướng vào công việc của anh ta.
Thẩm Thường Hi đọc xong tin này vốn định vào báo trước cho Lê Cảnh Nghi vì với thói quen không xem tin tức ngoài công việc của Lê Cảnh Nghi, chắc chắn sẽ ngồi cho tới khi cúp điện cũng không biết, nhưng trong đầu cô lúc đó đột nhiên liền nảy ra ý tưởng lớn.
Lê Cảnh Nghi sợ tối, vào lúc ấy, cô chỉ cần giả bộ đi vệ sinh, để anh ta trong phòng nếm khổ vài phút, sau đó trong lúc anh ta sợ hãi nhất, xuất hiện như một vị thần, làm màn mỹ nhân cứu anh hùng.
Con người trong hiểm cảnh luôn nhìn ân nhân với đôi mắt sùng bái, từ đó nảy sinh cảm giác rung rinh.
Thẩm Thường Hi vỗ trán một cái.
Quả là diệu kế.
Mọi chuyện vốn dĩ rất thuận buồm xuôi, cho tới khi Thường Hi ngáp ngắn ngáp dài vươn vai bẻ cổ, gian manh nhìn vào văn phòng cửa gỗ im lìm sau đó theo kế hoạch tạm thời rời đi một lúc.
Đúng như dự báo vào sáu rưỡi, cả tòa nhà đèn điện đột ngột tắt ngúm, một mảng tối đen như mực.
Tối đến nỗi chính Thường Hi cũng không nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Quái quỷ, sao lại tối như vậy?
Cô không nghĩ tới trường hợp này nha.
Còn chưa ra tới nhà vệ sinh, hành lang đều tối om, ngay cả chút ánh sáng mờ mờ cũng không thấy, lúc đi lại quên mất không cầm điện thoại.
Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, sau khi đứng hành lang tầm ba phút, Thẩm Thường Hi theo trí nhớ mò mẫm được đến vị trí cũ, lại thấy cửa văn phòng của Diêm vương cửa đóng im lìm. Dù mở thế nào cũng không mở ra.
“Giám đốc… giám đốc, anh vẫn ổn chứ?”
“…”
“Giám đốc, anh đừng dọa tôi nha.”
“…”
“Tôi xông vào đó.”
Sau tiếng gõ tới lần thứ ba, lại cùng tiếng gọi lớn, bên trong vẫn không một động tĩnh.
Không lẽ anh ta ngất trong đó rồi?
Trong lòng Thường Hi lúc này bỗng nhiên trào dâng một cảm giác tội lỗi mãnh liệt, liệu có phải mình làm quá rồi không.
Không do dự nữa Thường Hi quyết định đập cửa xông vào, nhưng giây phút cảm nhận được thứ gì vừa tròn vừa cứng trong lòng bàn tay, một tia sáng le lói thô lỗ rọi vào mặt cô.
Thường Hi lấy tay mình che mắt, lại phát hiện người đang đứng rọi đèn là Lê Cảnh Nghi.
“Anh… giám đốc, sao anh lại ở đây?” Thẩm Thường Hi thất kinh cứng người nhìn anh ta bình an vô sự không chút sứt mẻ đứng trước mặt.
“Tôi đi kiểm tra đường điện.”
“Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi cứ tưởng anh ở trong đó…” Nếu có cái lỗ nào, Thẩm Thường Hi chắc chắn sẽ không do dự mà nhảy vào ngay, kể cả khi đó có là cánh cửa địa ngục đi chẳng nữa.
Kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân của cô cứ vậy mà tan thành mây khói rồi sao.