Từ xa nghe được câu chuyện về vị lãnh đạo được lòng người của Thẩm Thường Hi đương nhiên đã thu hút được vài nhân viên nữ vô tình tới pha cà phê ở đó.
Thoáng cái câu chuyện phù hợp với thị hiếu của cô đã được nhiệt liệt hưởng ứng và nhận được sự quan tâm. Trong đó cũng có vài người nhìn rõ được bộ mặt đại gian ác của Lê Cảnh Nghi, không khỏi đồng tình mà chêm vào mấy lời.
Theo lời kể của người này, từng là nhân sự phụ trách đi theo tuyển dụng trợ lý mới cho Lê Cảnh Nghi thuở thiếu thời. Đã nói rõ độ khó tính và xéo xắt của anh ta khi đưa ra cả tá những yêu cầu mà người bình thường khó có thể làm được.
Mặc dù Lê Cảnh Nghi là một giám đốc có trách nhiệm có năng lực có trình độ, đưa công ty đi lên mỗi ngày một mạnh nhưng không thể phủ nhận, anh là một cấp trên khó tính, lại thêm cái thẳng tính. Có lễ đối với một số người không mấy hài lòng. Nhưng vì cách biệt thân phận boss và nhân viên, chỉ có thể cùng Thẩm Thường Hi ở đây hưởng ứng nhiệt tình, tích cực bêu rếu anh ta trong thầm lặng cho hả dạ. Dù sao mấy lời này anh ta cũng không nghe được.
Thậm chí còn có người mạnh dạn đoán anh ta một là đồng tính hai là bị phụ nữ phụ tình, vì vậy đố với sinh vật mang tên phụ nữ hình như có nỗi thù địch càng lớn. Ga lăng không gọi tên anh ta. Tinh tế lại càng không gọi tên anh ta.
Nhớ những năm anh ta mới vào công ty làm đã giữ chức quản lý phòng quản lý chiến lược, không chỉ vì năng lực, khuôn mặt đào hoa cũng thu hút không ít nhân viên nữ có ý đồ tán tỉnh, tiếp cận, nhưng tất cả đều phải bỏ cuộc sau năm lần bảy lượt bị tổn thương lòng tự trọng sâu sắc.
“Nhớ có một nữ nhân viên bất cẩn làm cà phê văng vào người giám đốc, lúc trước vẫn còn là quản lý...” Người này dạt dào cảm hứng, bộ dạng khoa trương nói: “Vốn dĩ cà phê không làm anh ta khó chịu như vậy, nhưng điều làm anh ta khó chịu là cái cô nhân viên kia liên tục xin lỗi còn một hai đòi chịu trách nhiệm.”
“Mà với tính cách cấm dục như vậy, đương nhiên không phải nói muốn chịu trách nhiệm là người ta cho chịu trách nhiệm.”
“Rồi thế nào, có phải bị đuổi việc không?” Những người khác đoán già đoán non.
“Vậy thì không có.” Người này lắc đầu: “…Nhưng lời nói sau đó lại khiến cho cô nhân viên kia phải tự động xin nghỉ.”
“Là lời gì, mau kể đi.” Mấy đồng nghiệp không nhịn được tò mò nữa.
“Đừng động vào người tôi, bẩn.” Người kia vừa nói vừa mô phỏng biểu cảm của Lê Cảnh Nghi lúc đó. Cả người lẫn mặt đều bài xích, chán ghét.
“Ha ha!” Thẩm Thường Hi không nhịn nổi cười.
Mấy đồng nghiệp khác cũng cười.
Cái sự tích thẳng như ruột ngựa này của anh ta, phái nữ gì đó hoàn toàn không có cửa được khoan hồng.
Thẩm Thường Hi nghĩ lại mình ba lần bảy lượt mạo phạm long thể cũng suýt bị anh ta lườm cho cháy mặt nhưng không tới nỗi dùng bộ mặt khinh bỉ tới vậy. Thật sự thấy tổn thương thay cho cô gái kia.
Nghe người đó nói, Thẩm Thường Hi chính là giống cái duy nhất có thể lại gần anh ta trong vòng năm mét.
Ồ, vậy cô thật vinh hạnh nha.
Nhưng lời này vừa hay lại càng khiến cho tinh thần chinh phục của cô trào dâng mãnh liệt.
Lê Cảnh Nghi cần phải bị tiêu diệt, còn cô sẽ thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.
…
Cuối cùng bọn họ người cùng cô nói xấu người đồng tình ủng hộ người xuýt xa đủ kiểu.
Thẩm Thường Hi ở cùng đám người buôn dưa này lại giống như trút bỏ được những bực tức trong người mấy ngày qua. Tình thần cũng sảng khoái hơn nhiều.
Quả nhiên sức mạnh của việc nói xấu có đoàn đội thật là vi diệu
Đang mải buôn chuyện với bọn họ chợt có một nhân viên đi qua thò mặt vào lớn tiếng gọi cô: “Thẩm Thường Hi, giám đốc gọi cô.”
Gì vậy chứ, còn chưa hết giờ nghỉ mà.
“Tôi đến ngay đây.”
Nhìn Thẩm Thường Hi mặt mày ủ rũ tay chân nhanh nhẹn chạy ra ngoài, cốc cà phê mới pha còn chưa uống hết, mấy vị đồng nghiệp đều nhìn theo cô bằng một loại ánh mắt hết sức thông cảm.
***
Lê Cảnh Nghi từ ngoài phòng đi vào, nét mặt sa sầm, toàn thân đằng đằng sát khí. Không biết đã bị ai chọc cho tức đến khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng khó coi hơi.
Cô nói cái gì…
Thiếu đạo đức?
Khiếm khuyết nhân phẩm?
Lấy hành hạ người khác làm niềm vui? Quỷ soi mói? Đại gian thương?
Toàn những ngôn từ mĩ miều đi vào lòng người. Trước giờ chưa từng có người nào nói xấu nói tới trơn tru như vậy.
Anh quả nhiên không đoán sai, thư ký này của anh bề ngoài là một chú nai con, dạo gần đây còn học thói xấu, bày trò trêu chọc khắp mọi nơi, không biết lại có chủ ý gì, sau lưng là lang sói, toàn thân cả một bụng chống đối.
Lê Cảnh Nghi Không biết đã vô tình nghe được cuộc hội thoại của Thẩm Thường Hi và Tiểu Noãn, thực tập mới tới từ bao giờ, chỉ biết những lời đó nếu như ở thời cổ đại chắc chắn đã đủ để ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc cũng không hết tội.
Khoảng mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên mấy tiếng chậm rãi, cẩn trọng.
Giờ nghỉ có một tiếng, mỗi hôm anh ta ăn bớt mất mười lăm ba mươi phút, lương thì không thêm đồng nào.
Thẩm Thường Hi vuốt mặt bước vào văn phòng. Phút chốc liền cụp đuôi biến trở về bộ dạng ngoan ngoãn.
Văn phòng một mảnh tĩnh lặng và căng thẳng khó diễn tả bằng lời, mặc dù mọi hôm cũng yên tĩnh nhưng ngay khoảnh khắc này khi lấy Lê Cảnh Nghi mặt mày đen thui ngồi đằng kia, khiến cho lòng Thẩm Thường Hi bỗng dưng trào dâng một cảm giác bất an. Không biết có phải vừa rồi nói xấu anh ta nên mới chột dạ như vậy không.
Lê Cảnh Nghi một loại khí tức chết chóc ngồi ở ghế. Ánh mắt dừng lại trên mặt cô, nhìn cô thật lâu không chớp mặt làm cô lại càng bất an. Thẩm Thường Hi chợt nhớ tới ngày hai người đấu mắt với nhau ngay trong văn phòng này lúc cô bị chuyển công tác. Cũng là loại sát khí này, thậm chí còn hơn.
Vừa làm chuyện xấu xong, Thẩm Thường Hi cũng chẳng có dũng khí mà cùng anh ta chơi đấu mắt như thuở mới vào làm nữa.
“Giám… giám đốc. Anh có chuyện gì muốn phân phó ạ?” Cô cẩn thận hỏi anh. Đôi mắt to trong long lanh giống như hai hạt châu, tinh nghịch mà quật cường.
Nhìn thấy Thẩm Thường Hi lại bộ mặt ngây thơ tươi rói, dạng vẻ cun cút nghe lời đó. Nhớ lại vẻ mặt hưng phấn của cô khi nói những lời đại nghịch bất đạo, rõ ràng là những lời trong lòng. Trong nháy mắt mặt anh lạnh thêm vài phần, dường như cơn giận như được thổi lên.
“Bản báo cáo kêu cô sửa hôm trước đã sửa xong chưa?” Sau kỷ lục chạm mắt nhau qua một phút, anh cuối cùng cũng cất giọng, thanh âm lạnh như băng.
“Cái đó tôi đã nộp cho giám đốc sáng nay rồi mà ạ.”
Thẩm Thường Hi e dè trả lời, đưa mắt hướng vào tập tài liệu màu vàng nằm im lìm trên bàn.
Đáy mắt Lê Cảnh Nghi lóe lên một chút sau đó cầm tập tài liệu lên rồi mở ra xem.
“Cái này cô cũng mang ra nộp? Số liệu thì chưa ra đâu vào đâu, phân tích thì thiếu chặt chẽ. Rốt cuộc cô có nghiêm túc làm không vậy? Hay đến đây chỉ để bày mấy trò…” Lê Cảnh Nghi bộ dạng nén giận, hít một hơi thật sâu rồi lại nói tiếp: “không đứng đắn.”
Này này, trò không đứng đắn là trò gì? Tôi lại chọc phải chỗ nào của anh vậy.
Từ sáng nay lúc cô đến vẫn còn bình thường. Còn chưa qua buổi trưa đã lại phát tiết. Đúng là sáng nắng chiều mưa.