Taxi đi đến trước một căn hộ khá lớn, hai bên đường là những cây sơn trà mọc thẳng tắp.
Thẩm Thường Hi xuống xe, tài xế giúp cô đem túi xách và va li đặt xuống đất.
Một trận gió đột nhiên thổi qua, vô tư nô đùa nghịch tóc cô.
Cô vuốt vuốt mái tóc dài thẳng tắp nâu tự nhiên của mình, mới phát hiện Lê Cảnh Nghi đang nheo mắt nhìn mình ở phía trước.
Bộ dạng anh đứng thong dong, phảng phất dáng vẻ cô độc.
Tóc anh bị gió thổi qua hơi rối một chút làm cho phần tóc trông có phần tùy tiện hơn so với ngày thường. Mùi sơn trà phảng phất trong gió làm cho tinh thần của cô hưng phấn lạ thường.
Rồi anh bước đến chỗ cô, càng đến càng gần. Từng bước đi nhẹ như cánh hoa.
Thẩm Thường Hi nhìn đến ngơ ngẩn.
“Sao cô còn không vào. Chẳng lẽ đợi tôi đến xách va li hộ à?”
“…”
Người đàn ông này quả nhiên không nên mở miệng sẽ tốt hơn.
Nghe thanh âm mờ đục đánh thức tâm trí bị sắc đẹp mê hoặc, Thẩm Thường Hi không khỏi tự phỉ nhổ chính mình.
Cô đúng là bị điên rồi. Giữa ban ngày ban mặt mà còn giở thói mê trai. Lại còn là hạng trai thẳng siêu cấp như Lê Cảnh Nghi.
Chậc chậc.
“Tôi nào dám ạ.”
Thẩm Thường Hi bĩu môi nói xong dùng dằng cầm túi xách của mình kéo lên đến nách, tay còn lại đang định cúi xuống kéo nốt chiếc va li to vật vã bên cạnh thì Lê Cảnh Nghi đã nhanh tay cầm đi trước.
“Giám đốc bảo không giúp tôi mà.” Cô như mở cờ trong bụng hớn hở kêu lớn.
“Còn không mau đi.”
Khẩu thị tâm phi. Cứ chờ đó xem bổn tiểu thư thu phục anh thế nào.
“Đến đây.”
Căn nhà này so với nhà cũ của anh rộng hơn, tất nhiên là cũng không được bằng nhà cô ở Giang Thành. Ánh sáng tốt hơn, tuy lối trang trí vẫn kiểu cứng ngắc nhưng ít ra vẫn còn có không khí dành cho người ở.
“Giám đốc, không phải anh vì tôi tới nên mới mua hẳn một căn mới đó chứ?” Thẩm Thường Hi bước chân vào nhà, sau khi thay dép xong đã tranh thủ dùng cặp mắt của mình quét qua căn homestay dự tính sẽ phải ở trong mấy tháng tới của mình hình dạng thế nào.
“Đây vốn dĩ là nhà chính của tôi. Chung cư kia chỉ là mua để tiện đi làm. Bây giờ có cả cô dọn tới nữa đương nhiên phải chọn căn này nếu không…” Lê Cảnh Nghi đang đi đằng trước đột nhiên quay người lại.
Bộ đây là thói quen mới nữa hả.
Trước khi quay lại phải nói trước một tiếng chứ.
Cũng may mà lần này Thẩm Thường Hi đã rút kinh nghiệm xương máu. Không bị đập mặt vào anh nữa.
“… Nếu không nhà có một phòng ngủ, cô muốn cùng tôi ngủ chung một phòng à.” Anh nói tiếp, giọng điệu bình thản nhưng Thẩm Thường Hi nhìn thoáng qua cũng thấy, anh nhất định là đang cười. Khóe môi của anh khẽ cong nhẹ.
À, là đang trêu chọc cô.
Sợ thật nha, anh tưởng tôi sẽ ở im để anh bỡn cợt như vậy à. Cũng không nghĩ xem Thẩm Thường Hi này là loại người gì. Riêng khoản này nhất định không để cho anh chiếm thế thượng phong.
Thẩm Thường Hi mới đầu còn ngạc nhiên, nhưng giờ không còn lạ gì với kiểu trêu chọc nhạt nhẽo này.
“Nếu giám đốc không chê thì tôi rất sẵn lòng đó.” Cô nói xong, nháy mắt đầy tinh nghịch.
“Tôi chê.” Anh không hứng thú cất giọng lạnh nhạt.
Xì!
Tôi mới là người không sẵn lòng đó. Ngủ cùng anh tôi chắc chắn ngạt chết.
“Phòng của cô ở phía cuối, sắp xếp đồ xong thì ra đây chúng ta cần phải nói qua một chút về điều khoản sống chung.”
Lê Cảnh Nghi nói xong, Thẩm Thường Hi nôn nóng xách va li qua cái ổ nhỏ của mình.
Phòng của cô cũng giống như các phòng khác, tường sơn cùng một màu nhàm chán. Cái duy nhất Thường Hi thích trong căn phòng này là rèm cửa màu xanh dương màu sắc cô thích nhất.
Cô nhanh chóng xếp quần áo từ trong vali vào trong tủ, đồ trang sức và dưỡng da lên kệ trang điểm. Làm xong Thẩm Thường Hi còn chụp lại hiện trường cho Tô Mộng Nhiên xem. Tô Mộng Nhiên bây giờ chắc đã bay đến Lâm Châu.
Tô Mộng Nhiên: “Rất tốt. Đã có không khí của nữ nhân rồi đó.”
Thẩm Thường Hi: “Lo mà ở bên nam thần của cậu đi.”
Tô Mộng Nhiên: “Chuyện đó khỏi phải nói. Người ta đang rất hạnh phúc.”
Thẩm Thường Hi: “Hết thuốc chữa.”
Tô Mộng Nhiên và Từ Kính Hải đã chính thức quen nhau. Sau mười năm dài đằng đẵng theo đuổi. Câu chuyện cảm động này đã được nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần từ miệng của cô nàng.
Lúc đầu mới nghe tin này, Thẩm Thường Hi không tin được vào tai mình. Tuy chính Tô Mộng Nhiên tự xác nhận nhưng đến chính chủ còn không ngờ được thì Thẩm Thường Hi sao lại không bất ngờ đây. Có thể thấy cô hạnh phúc biết bao nhiêu.
Dù vậy, Thẩm Thường Hi thực lòng mong Tô Mộng Nhiên có thể hạnh phúc và mong cái người họ Từ kia sẽ không để cô thất vọng.
Dọn dẹp xong, cô thay một bộ đồ thoải mái hơn rồi ra ngoài.
Lê Cảnh Nghi đã đường hoàng ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Chân dài thẳng tắp vắt chéo sang một bên.
Thẩm Thường Hi đi tới gần, anh đặt sách xuống bàn, một tờ giấy và chiếc bút đã được đặt sẵn ở đó.
“Bên A có trách nhiệm giữ gìn vệ sinh chung.”
“Không gian hoạt động là tầng một bao gồm phòng dùng chung là phòng khách và phòng bếp, tuyệt đối không được xâm phạm đến không gian của riêng.”
“Giờ giới nghiêm là chín rưỡi. Quá giờ sẽ không mở cửa….”
“Đây… Thế này cũng quá sớm rồi. Còn nữa cái gì đây… Mỗi lần vi phạm, tội nhẹ năm mươi tệ, nặng thì một trăm tệ. Thế nào là nhẹ, thế nào là nặng.”
Sao anh không đi ăn cướp luôn đi.
Thẩm Thường Hi đọc điều khoản sống chung, đọc xong nhiều điều muốn sang chấn tâm lý.
“Ví dụ như phạt vệ sinh sẽ là năm mươi tệ. Phạt giờ giới nghiêm là một trăm tệ, xâm phạm không gian riêng một trăm tệ.” Lê Cảnh Nghi không lạnh không nhạt giải thích.
“Nhưng mà chín rưỡi thật sự quá sớm rồi. Có thể thương lượng một chút không?”
“Mười giờ là giờ nội tạng cần được nghỉ ngơi. Tôi cần không gian yên tĩnh trước ba mươi phút.”
“Không phải… Bình thường ở công ty bảy giờ có hôm bảy rưỡi anh mới cho tôi tan làm. Phi xe về mất tầm một tiếng là ít. Có những ngày tôi còn cùng đồng nghiệp đi ăn. Ít cũng phải là mười rưỡi chứ.” Thẩm Thường Hi nhăn mặt. Chung quy vẫn là lỗi anh bắt cô tăng ca quá nhiều, còn không để cô có thời gian riêng tư cùng đồng nghiệp bạn bè gì đó.
“Ừm, cô nói cũng đúng.” Lê Cảnh Nghi gật đầu, Thẩm Thường Hi còn tưởng là anh đồng ý du di rồi, không ngờ anh lại nói tiếp: “Nếu như hôm nào cô muốn phá luật cứ chuẩn bị tiền nộp phạt. Còn phải nhớ nhắn tôi trước một ngày, cửa tôi sẽ không khóa trong.”
Chuyện này có chút vô lý rồi đó à. Cứ cho là nhà của anh ta đi, nhưng đâu phải cô năn nỉ anh ta để được chuyển vào. Bây giờ ở đây o ép đủ đường.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn.
“Tôi không đồng ý.” Thẩm Thường Hi khoanh tay, thái độ cương quyết không chịu nhún nhường.
“Đây là nhà tôi.” Lê Cảnh Nghi cũng dứt khoát không kém. Đàm phán hợp đồng, chưa có lúc nào anh phải chịu thua cả.
“Cũng không phải tôi muốn chuyển vào.”
“Cô đã ký hợp đồng rồi thì phải chấp nhận. Còn nữa thái độ cô nói chuyện với sếp kiểu gì vậy?”
“Tôi…” Thẩm Thường Hi suýt chút nữa là bị khí thế của Lê Cảnh Nghi áp đảo làm cho nao núng, cô ráng sức cứng rắn đến cùng: “Tan làm rồi. Anh không còn là giám đốc của tôi nữa. Hơn hết, hợp đồng của tôi và anh là hợp đồng bình đẳng, không phải hợp đồng nô lệ.”
“…”
“Mười giờ, không thể muộn hơn.” Lê Cảnh Nghi thở hắt ra, cuối cùng cũng chịu nhường cô một chút.
“Thành giao.”
Hú hồn, sợ chết cô rồi. Bình thường cô ở Nhất Thành hô mưa gọi gió, giám đốc được cấp dưới ba phần lo sợ bảy phần kính nể. Bây giờ đến đàm phán vài ba cái điều khoản bất bình đẳng cũng run như vậy. Khí thể của cô hình như bị Lê Cảnh Nghi kìm hãm đủ điều.