Màn ra mắt thành công ngoài sức tưởng tượng, gia đình Lê Cảnh Nghi không chỉ không một chút mảy may nghi ngờ mà còn đối với Thẩm Thường Hi vô cùng yêu thích.
Theo như cảm nhận ban đầu của anh là vậy.
Lúc bà Lê tiễn anh và cô ra khỏi nhà. Lê Cảnh Nghi không mở cửa xe trước cho Thẩm Thường Hi, giống như bình thường anh và cô hay đi với nhau, anh là sếp còn cô là nhân viên, làm gì có chuyện sếp đi trước mở cửa cho nhân viên được.
Chính vì vậy Lê Cảnh Nghi không những làm phật lòng bà Lê còn nhận được ánh mắt sâu không lường được của bà.
Còn nhớ bà đã kéo anh lại, trao cho anh bàn tay âu yếm nhưng lại dùng lực hơi quá nói với anh: “Cái thằng này, theo đuổi được rồi không có nghĩa là mãi mãi. Chờ cho con bé nó chán con rồi, con đừng có về đây mà khóc. Lúc đó, tôi cũng không giúp được anh đâu.”
“Thường Hi à, sau này có thời gian thì nhớ ghé qua thường xuyên nha.” Sau đó quay qua Thường Hi cười rất tươi nói với cô, bộ mặt khác hẳn khi đối với anh.
“Đương nhiên rồi, dì đã hẹn thì con đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.” Thẩm Thường Hi cười cười đáp lại.
Người vào nhìn vào không biết bà Lê là mẹ của ai.
Trên đường về anh nghĩ không biết bao nhiêu lần, cũng vô cùng tò mò, liệu có phải chỉ cần là người anh dẫn về, và là con gái thì gia đình anh đều thích như vậy không, hay là do đối tượng hôm nay anh dẫn tới là Thẩm Thường Hi. Nhưng cho dù thế nào, mọi chuyện hôm nay đều thuận lợi. Trước hết có thể qua mắt được gia đình.
Thở phào trong lòng, Lê Cảnh Nghi tập trung lái xe thì tiếng chuông điện thoại được kết nối với bộ đàm của xe nhấp nháy mấy lần.
“Con về đến nhà chưa?” Lê Cảnh Nghi đeo tai nghe lên. Giọng nói thâm trầm ấm áp trong đường dây là bà Lê.
Vừa mới rời đi có một chút, không biết đã có chuyện gì mà bà lại gọi điện như vậy.
“Vẫn chưa. Bọn con đang trên xe.” Anh đáp lại mấy tiếng, mắt vẫn rất tập trung vào đường đi phía trước. Những ngọn đèn đường xanh đỏ liên tục vụt qua.
“Hi Hi vẫn ở trên xe đó chứ.” Bà hỏi tiếp.
“Đương nhiên cô ấy đang ở bên cạnh con. Chứ không cô ấy còn ở đâu được nữa.” Lê Cảnh Nghi liếc qua Thẩm Thường Hi đang ngủ gục quên trời đất bên cạnh, lắc đầu đầy bất lực.
Bà Lê dường như nghe thấy tiếng cười nhạt của Lê Cảnh Nghi trong điện thoại, giọng nói khi nói với và về cô cũng trong trẻo và cao hơn so với bình thường, bà tưởng tượng đến ánh nhìn tràn ngập tình yêu của con trai dành cho cô gái mà anh thích, trong lòng vui sướng bộn phần.
Con trai của bà cuối cùng cũng có một bóng hồng bên cạnh khiến cho nó biết yêu trở lại.
Bà cũng không nhớ nổi, Lê Cảnh Nghi đã đơn phương công việc bao lâu rồi.
Khi sinh Lê Cảnh Nghi ra, bà luôn không mong muốn sau này con mình đi theo con đường kinh doanh, trở thành một người chỉ biết đến công việc. Nhưng có lẽ mười tám đời kinh doanh nhà họ Lê không thể đễ dàng bị cắt đứt như vậy. Đến khi Lê Cảnh Nghi đã kịp lớn, không biết đã từ bao giờ để lộ ra năng khiếu kinh doanh và lãnh đạo vượt bậc.
Không ai dạy anh phải làm cái gì, không ai ép anh phải cố gắng vì cái gì.
Lần duy nhất anh bắt đầu thích một cô gái có lẽ là khoảng thời gian cao trung. Lúc đó anh vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô có trong mình những hoài bão lớn lao. Trong tim con trai đã nhen nhóm tình yêu và sự rung động đầu đời, người làm mẹ như bà sao có thể không nhận ra, chỉ là không biết đối phương là ai. Rồi cũng không biết sau đó đã xảy ra biến cố gì, cũng không thấy anh nhắc tới chuyện đó một lần nào nữa.
Chuyện đã qua từ rất lâu, đến nay đã gần chục năm trôi qua. Chớp mắt, Lê Cảnh Nghi thực sự đã đứng vững trong giới thương trường trở thành một lãnh đạo thành đạt, có năng lực làm việc xuất chúng.
Đến nay mọi lo lắng của bà cuối cùng cũng đã có thể buông bỏ.
“Nếu như con sớm nói cho ta biết con có người trong lòng, hơn nữa còn là một cô bé đáng yêu như thế này thì ta đã không phải khổ sở sắp xếp cho con đi xem mắt.” Bà nói.
“Ừm đúng vậy. Mặc dù ta và mẹ con vẫn ưa con nhóc nhà lão Thẩm, nhưng nếu đối tượng là Hi Hi thì ta cũng không phản đối.” Giọng của ông Lê đầu bên kia chen vào đường dây.
Câu trả lời anh vừa trăn trở giờ đã rõ.
Hóa ra là vì đối tượng anh chọn chính là cô.
Quả nhiên lựa chọn ban đầu chính là lựa chọn đúng đắn nhất.
“Được rồi ba mẹ, nếu có chuyện gì thì gọi cho con sau, bây giờ con phải lái xe rồi.” Đèn giao thông ở ngã tư chuyển xanh, Lê Cảnh Nghi cũng lấy cớ cúp máy.
Chỉ sợ còn nói thêm vài câu nữa, ba mẹ anh sẽ trực tiếp hẹn anh đi chụp ảnh cưới mất.
Anh nghĩ với kiểu mê tiền bất chấp như Thẩm Thường Hi không biết sẽ định đòi bao nhiều tiền cho một bộ ảnh cưới đấy.
Đột nhiên một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, Lê Cảnh Nghi lại không nhịn được mà liếc nhìn Thẩm Thường Hi một lần nữa.
Nhìn cô ngồi vặn vẹo trên ghế mà cũng ngủ rất ngon, ánh đèn đường cứ dăm ba bước lại rọi vào da thịt của cô khiến cho gương mặt của cô lúc bừng sáng. Bộ sườn xám dưới ánh đèn cũng sáng rực rỡ.
Quả nhiên sườn xám rất hợp với khí chất của cô. Cho dù không phô trương giống như thường ngày cũng đủ cho cô rực rỡ tráng lệ, nhưng lại không thô tục.
Thẩm Thường Hi chắc chắn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cô có khuôn mặt tinh xảo cùng nước da trắng, trên người luôn có ánh hào quang, sự năng động cùng nhiệt huyết luôn hiện hữu trên con người ấy.
Bây giờ lại ngoan ngoãn yên tĩnh giống hệt như một con mèo nhỏ.
Quả thực, bộ dạng lúc ngủ cùng lúc tỉnh có chênh lệch rất lớn.
“…”
“Thẩm Thường Hi.”
“Thẩm Thường Hi. Cô còn không dậy nữa thì cứ ở trong xe ngủ luôn nha.”
Thẩm Thường Hi từ từ tỉnh dậy trong cơn mê man. Mở mắt ra liền thấy khuôn mặt của Lê Cảnh Nghi lù lù trước mặt, hoảng loạn một trận suýt chút nữa là có người hôm nay phải đi làm lại răng.
Cũng may cô vẫn còn chút ý thức của người hiện tạo đang không một xu dính túi. Lê Cảnh Nghi có bị cô chạm nhẹ một cái, chắc chắn cô không thoát khỏi số phận phải đền hết gia tài.
Thẩm Thường Hi hoàn toàn tỉnh táo lại phát hiện một bên má của mình hơi rát rát.
Kỳ lạ. Lúc nãy vẫn còn bình thường mà, sao mới ngủ một giấc dậy lại có thêm một vế thương trên mặt nữa vậy.
“Có phải anh nhân lúc tôi ngủ lén đánh tôi không vậy.” Thẩm Thường Hi xoa xoa mặt của mình, hằn học nhìn Lê Cảnh Nghi chất vấn.
“Tôi không có vô vị như thế.”
Thẩm Thường Hi bĩu môi.
Chắc chắn là anh đánh lén tôi. Trả thù tôi vì tôi bắt anh gỡ xương cá.
Đồ nhỏ mọn. Có phải đàn ông không vậy.
Thẩm Thường Hi mải chửi lén anh sau lưng mà không để ý tới người nào đó đang nhìn vào lớp phấn mỏng hằn trên cửa kính, không tự nhịn được mà cong lên khóe môi.
Thật tội lỗi quá, lúc nãy không biết tại sao đột nhiên anh lại mất chú ý, tránh xe đằng trước quá gấp.
Ngày mai chắc phải đi rửa xe mất rồi.