Quan hệ giữa con người với con người dưới ánh trăng mờ ảo trở nên thật kỳ diệu.
Dán băng xong, Lê Cảnh Nghi không còn cách nào khác ngoài việc lại chở cô bằng xe đạp về chỗ gửi xe.
Thẩm Thường Hi ngồi sau xe, tâm trạng vô cùng tốt, lúc đi trên đường cứ liến thoắng không ngừng. Rõ ràng còn khỏe hơn cả lúc trước khi bị ngã xe.
Cô hỏi anh rất nhiều điều, cũng tâm sự nhiều chuyện của mình.
Sự nghi hoặc về người đàn ông ở hành lang ban nãy cũng dần đi vào quên lãng.
….
Buổi sáng vào một ngày đẹp trời, Thẩm Thường Hi hớn hở nhảy chân sáo đến công ty thì vô tình gặp cậu thực tập sinh mà Thẩm Thường Hi từng giúp đỡ, vừa nhìn thấy cô, cậu ta không giấu nổi sự sùng bái, ánh mắt như sáng rực lên.
“Chào chị Hi, trùng hợp quá! Lại được gặp chị ở đây rồi.”
“Cậu là?” Thẩm Thường Hi mờ mịt hỏi. Có chút quen mặt nhưng lại nhớ không ra.
“Là em Tiểu Vũ, lần trước chị đã giúp em sửa báo cáo đây ạ.” Cậu ta vẫn rất kiên nhẫn giải thích, nụ cười tươi rói trên môi.
Thẩm Thường Hi trí nhớ không tốt lắm nhưng cũng khá có ấn tượng với cậu thực tập sinh này.
Một nam sinh mặt mũi sáng sủa ưa nhìn. Trên người cậu ta, cô ngửi được mùi thanh xuân còn có mùi của nhiệt huyết.
Ôi trời, người không biết mà nghe cô nói như vậy lại tưởng cô đã ngoài ba mươi tuổi rồi đó. Thẩm Thường Hi giật mình, chắc chắn cùng người lúc nào cũng nghiêm túc như Lê Cảnh Nghi sống dưỡng sinh một thời gian liền bắt đầu sinh ra cảm giác trưởng thành điềm tĩnh hẳn, cảm giác giống như được biếu thêm mấy tuổi, người già cả luôn nhìn mọi vật xung quanh bằng con mắt trải đời.
Nói tới đây cô bất tri bất giác cười mỉm, mãi phải tới khi cậu thực tập sinh kia cất tiếng mới kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng.
“Thực sự rất cảm ơn chị đã giúp em. Nếu không có chị thì không biết em bị quản lý mắng thậm tệ như thế nào nữa. Em nghe nói trước đây chị cũng làm trong phòng kinh doanh đúng không ạ?”
Thẩm Thường Hi thầm nghĩ, cô không chỉ làm ở phòng kinh doanh, còn chuyển việc tới ba lần. Danh tiếng của quản lý phòng kinh doanh đúng là không phải dạng vừa.
“Haiz, quản lý phòng em vô cùng nghiêm khắc, nhưng mà em nghe nói hình như giám đốc còn đáng sợ hơn nhiều. Chị làm việc cho giám đốc chắc vất vả lắm.” Cậu ta dùng khuôn mặt cảm thông rõ rệt nói với cô.
Cái môi trường công sở này vẫn luôn luôn là cái nôi nuôi dưỡng cho thói đặt điều lắm chuyện. Nếu là cô của lúc trước, chắc chắn giống như bắt được tri âm, cùng cậu ta nhiệt tình hạ bệ Lê Cảnh Nghi.
Vậy mà không hiểu sao bây giờ, khi nghe được những lời nói không hay về anh như vậy, Thẩm Thường Hi lại có cảm giác day dứt khó chịu. Thậm chí giống như chính mình cũng đang bị chửi bới, ruột gan lộn tùng phèo.
“Đừng có suốt ngày nghe nói nghe nói như vậy, mọi người đều là nghe nói tới cuối cùng không biết tin tức sẽ thành cái dạng gì. Giám đốc đúng là nghiêm khắc, nhưng nếu như làm việc tốt thì cho dù có là la sát cũng không làm gì được cậu. Huống chi giám đốc cũng chỉ là người bình thường. Suy cho cùng chính là một vị sếp đáng kính trọng.” Thẩm Thường Hi nói hết một mạch những lời trong lòng.
Nói xong đến cô cũng không còn nhớ nổi bản thân đã nói gì. Cô lại đang ra sức bảo vệ anh trước những lời nói công kích của cấp dưới khác hay sao. Lại còn chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé.
Ồ phải rồi, đây chính là điển hình cho chủ trương sếp mình thì chỉ mình có quyền chửi, người khác mà động vào cũng không xong. Vì thế không nhịn được mà cùng cậu ta nói lý tới cùng, tuy nhiên cô lại hơi thái quá cuối cùng thành ra sùng bái anh quá đà mất rồi!
Nhìn bộ dạng bị dọa cho sợ của cậu thực tập sinh Tiểu Vũ kia, Thẩm Thường Hi đành miễn cưỡng cười một cái cho không khí bớt đi mùi thuốc nổ, sau đó khẽ ho nhẹ:
“Ờm thì, tóm lại sau này cậu tốt nhất đừng đi nói chuyện về sếp của mình, nếu như bị người khác nghe thấy được sẽ không hay đâu.”
Tiểu Vũ cuối cùng cũng bình tâm lại, cúi đầu ra vẻ hiểu chuyện: “Em biết rồi cảm ơn chị đã nhắc nhở. À phải rồi, em vẫn luôn muốn mời chị đi ăn một bữa để cảm ơn, tối nay chị có rảnh không?”
Sau đó cậu ta đề nghị, ánh mặt tràn ngập mong chờ.
“Không cần đâu, tôi đã bảo là chỉ tiện tay giúp một chút, cũng không có sửa gì nhiều vào báo cáo của cậu.” Thẩm Thường Hi cương quyết từ chối. Nghĩ tới chuyện thực sinh mà đi ăn với trợ lý của giám đốc cũng không hợp lý. Hơn nữa cô cũng có lý do chẳng muốn đi ăn bên ngoài rồi về nhà muộn.
“Được rồi, tâm ý của cậu tôi nhận, sau này làm việc cho tốt ở công ty là được.” Cô cười cười, vỗ vai cậu ta sau đó kiêu ngạo đi trước một bước.
“Quan hệ của cô và thực tập sinh cũng khá tốt nhỉ?” Lúc Thường Hi vừa báo cáo xong công việc, Lê Cảnh Nghi không biết chỉ là tiện miệng hay có ý gì đặc biệt sau đó liền hỏi cô.
Thẩm Thường Hi không nghĩ gì nhiều, thành thật trả lời: “Cũng tạm ổn. Sao giám đốc lại nghĩ như vậy?”
Giám đốc có gì không biết, chỉ tùy tiện đi ngang liền nhìn thấy trợ lý của mình cười cười nói nói với một thực tập sinh trẻ tuổi.
Về điểm hoà đồng và ngoại giao đối với cô gái này đúng là tốt không ai bằng.
Lê Cảnh Nghi nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mục đích của anh khi hỏi câu hỏi đó là gì, chỉ là thấy cô đứng ở trước mặt anh nghiêm túc khảng khái thì vô thức đã nói ra.
Lê Cảnh Nghi đột nhiên im lặng không nói nữa, Thẩm Thường Hi bỗng sực nhớ, ban nãy có gặp cậu Tiểu Vũ kia ở dưới sảnh chính, không phải là lại bị anh bắt gặp rồi đó chứ.
Nhưng lần này cô nhớ là cũng không nói gì sai, thậm chí còn ra sức bảo vệ anh khi anh suýt nữa bị cấp dưới đồn đoán lung tung
“Ban nãy mẹ tôi sai người gửi tới mấy món quà, tôi ký nhận giùm cô rồi để chúng ra ghế đằng kia rồi.” Qua một lúc, Lê Cảnh Nghi đột nhiên chuyển qua chủ đề khác.
“Quà? Cho tôi sao?” Thẩm Thường Hi tròn mắt kinh ngạc hỏi lại.
“Ừ. Có lẽ bà sẽ sớm liên lạc cho cô đấy.”
Lê Cảnh Nghi vừa dứt lời, Thẩm Thường Hi đã ngay lập tức chạy ra chỗ anh để mấy cái túi giấy đựng món quà mà mẹ Lê Cảnh Nghi gửi tặng cho cô.
Thẩm Thường Hi hào hứng mở ra xem qua bên trong. Tất cả đều là mỹ phẩm có thương hiệu. Trong đó có một số loại mà cô cũng hay dùng.
Bà Lê không hổ là một người phụ nữ sành điệu và hiểu tâm lý, không như ai kia, đến cả ánh mắt tình tứ cũng không nhận ra. Thẩm Thường Hi lắc đầu, bất giác liếc xéo cái người đang không biết gì ngồi lì ở bàn làm việc suốt cả ngày.
Ting ting!
Điện thoại kêu mấy tiếng thông báo.
Bạn có lời mời kết bạn mới từ Wechat.
Thẩm Thường Hi nhủ thầm, số Wechat này đã lâu lắm rồi không có ai kết bạn.
Thông báo hiển thị người kết bạn là Lê đại đại. Thẩm Thường Hi nhanh chóng chấp nhận.
Lê đại đại: Chào con, ta là mẹ của Cảnh Nghi đây. Quà ta gửi con con đã nhận được chưa?
Thẩm Thường Hi hết hồn hết vía, vừa mới nhắc tới mẹ anh. Lê Cảnh Nghi cũng nói mẹ anh sẽ sớm liên hệ với cô không ngờ nhanh như vậy đã gửi tin nhắn tới.
Thẩm Thường Hi đánh nhanh mấy tiếng trả lời: Con chào dì. Quà dì gửi con nhận được rồi, đều là những thương hiệu con thích. Con cảm ơn dì nhiều.