Thẩm Thường Hi vừa kéo va li đi được vài bước đã bị Lê Cảnh Nghi nhanh chóng dùng cánh tay kéo lại.
Trong phút giây tức giận đánh mất lý trí. Lê Cảnh Nghi đã tóm được cô, thuận thế dồn cô vào tường, một tay kiềm chặt cằm cô. Nhưng cho dù có tức giận, vẫn không quên dùng cánh tay còn lại của mình làm đệm che cho cô để cô không bị đập lưng vào tường.
Có lẽ đây chính là lần đầu tiên anh tức giận mất hết bình tĩnh như vậy. Cũng chỉ có Thẩm Thường Hi mới khiến một người luôn bình tĩnh như anh trở nên điên cuồng.
Thẩm Thường Hi cảm thấy mơ hồ, đầu óc trống rỗng, phút chốc trước mặt cô lúc này chỉ có con người đen thẫm, cánh môi bị một thứ gì đó bao phủ lên, vừa mềm mại vừa ấm áp vừa ngọt ngào lại xen lẫn phẫn nộ.
Khoảnh khắc đó đến rất nhanh, cũng khiến cho cô dần mất đi hô hấp vốn có của mình. Đến lúc hít thở cũng không thông, cảm thấy bản thân sắp ngạt thở tới nơi, mới ý thức được rằng nụ hôn đầu của cô, cứ vậy mà chôn theo sự tức giận của anh.
Nụ hôn kéo dài mãi cho tới khi cô dùng tay của mình liên tục đập vào ngực anh, vô cùng đáng thương cầu xin không khí anh mới buông ra.
“Anh… anh vừa làm gì vậy?” Cô một bên sững người đến kinh ngạc, một bên che miệng vừa bị anh đột ngột mạo phạm nói.
“Em… khoan hẵng rời đi, tôi có chuyện muốn nói với em.” Lê Cảnh Nghi trên mặt lúc này mới thoáng bối rối, tay xoa xoa tóc đề nghị.
Hai người sau đó bình tĩnh lại một chút. Thẩm Thường Hi lấy lại hơi thở sau phút giây sững người. Còn Lê Cảnh Nghi lấy lại bình tĩnh sau cơn giận dữ. Nói đúng ra, chính là trong lúc nhất thời nóng giận, lại sợ Thẩm Thường Hi cứ thế mà đi, cũng không hiểu bản thân đã ngông cuồng tới cỡ nào.
Đến anh cũng không nhận ra nổi bản thân đang làm gì nữa.
“Thẩm Thường Hi!” Cả hai sau phút giây bối rối đến nghẹt thở, Lê Cảnh Nghi đột nhiên cất tiếng: “Tôi hình như có chút thích em rồi.” Giọng anh lớn hơn bình thường, giống như là sợ cô không nghe rõ.
“Mà không, tôi nghĩ là tôi đã thích em rồi, tôi cũng không biết cảm xúc này bắt đầu từ bao giờ. Chỉ biết là nó càng ngày càng lớn, khiến cho tôi càng lúc càng không kiểm soát được bản thân.”
“Tôi vốn dĩ là người vô cùng ưa thích yên tĩnh, cũng không muốn cho bất cứ điều gì làm phá hỏng lịch trình của mình nhưng đối với em, tôi không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.”
“Em nói, em không muốn giả làm bạn gái của tôi nữa. Vậy thì chúng ta sẽ coi như không có hợp đồng đó. Chúng ta có thể thật sự yêu nhau. Em… đồng ý cùng tôi hẹn hò thật sự không?” Lê Cảnh Nghi nói xong một hồi, ánh mắt chân thành nhìn cô.
Ánh mắt đó thật khiến cho cô muốn lao vào ngay lập tức đến bên anh. Nhưng cô biết cô không thể.
Anh nói lý do anh thích cô, rất nhiều nhưng những cảm xúc đó của anh, không giống như thích, mà là thói quen hơn.
Rồi những từ ngữ như là ‘yêu thích’ đó. Có phải thật sự dành cho cô không, cô thật sự không dám chắc, cũng không dám tin tưởng.
Làm sao cô có thể tin được. Trước đây cô tốn công sức theo đuổi anh bao lâu anh cũng không thích cô, còn rất nhiều lần nói lời tổn thương cô. Vậy anh bắt đầu thích cô, có phải là từ lúc cô đóng vai người bạn gái mà anh yêu không có được thời đại học đó. Anh coi cô như cô ấy, lầm tưởng cô là cô ấy, nên mới tỏ tình với cô không.
Anh là người như thế nào, tình cảm của anh có thể một sớm một chiều thay đổi như vậy được sao?
Nhận được lời tỏ tình bất ngờ như vậy, Thẩm Thường Hi đáng lẽ ra nên vui mới phải, nhưng với thân phận giả của cô hiện giờ, cô không thể mỉm cười mà đón nhận tình cảm của anh được. Cô không muốn sau này bản thân phải hối hận.
Bởi dù sớm hay muộn, đến một ngày anh nhất định sẽ nhận ra, yêu thích cô chỉ là cảm giác tạm thời.
Thấy Thẩm Thường Hi im lặng một hồi lâu, trên mặt hiện lên trùng trùng tâm sự. Lê Cảnh Nghi không dám dò đoán tâm ý của cô. Anh muốn chắc chắn rằng cô sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời anh.
“Em đừng lo, tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ. Bây giờ em có thể rời đi cũng được, nhưng ít nhất đừng mất liên lạc với tôi. Chuyện ở công ty tôi cũng sẽ sắp xếp người khác thay em, chuyện gia đình tôi tôi cũng sẽ nghĩ cách giải quyết vì vậy nên em…”
“Xin lỗi!” Lê Cảnh Nghi còn chưa kịp cho cô thời gian trả lời, Thẩm Thường Hi cũng không cần dùng tới: “Tôi không chắc là mình có thể đón nhận thứ tình cảm ấy của anh.” Thứ tình cảm không phân biệt đâu là thật đâu là giả ấy.
***
Thẩm Thường Hi rời khỏi ngôi nhà nồng nặc mùi sơn trà liền bắt ngay một chiếc taxi đến sân bay, sau đó gửi một tin nhắn cho Tô Mộng Nhiên nói cô về Nhất Thành rồi tắt máy.
Vừa rời đi có một chút, lúc trên máy bay cô lại không ngừng suy nghĩ về anh.
Rõ ràng người bị từ chối không phải là cô, tại sao trái tim lại đau đớn như có ai cứa vào tim như vậy.
Thật là không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ không ngừng chảy.
Thấy hành khách trên máy bay của mình nhìn ra ngoài cửa sổ mà chảy nước mắt, một tiếp viên hàng không đi ngang qua, đứng lại hỏi han ân cần: “Xin hỏi cô có cần tôi giúp gì không?”
Thẩm Thường Hi quay đầu, trong mắt toàn là nước.
Hãng máy bay này, lần sau cô nhất định không dùng. Bộ không thể cho khách hàng không gian riêng tư một chút hay sao, cô tự hỏi lúc này cô nhân viên ấy mong muốn gì ngoài câu trả lời: “Thật ngại quá, cô có thể lau nước mắt cho tôi được không?”
Thẩm Thường Hi cười chua xót trong lòng. Cô nhanh chóng gạt nước mắt: “Tôi không sao, cô cứ làm việc của mình đi. Nếu cần tôi sẽ nói cho cô.” Vẫn rất lịch sự đáp lại.
Chuyến bay gần nhất về Nhất Thành, chiều tối đã đặt chân tới nơi.
Thẩm Thường Hi nhắn tin cho Thẩm thành tới đón.
Cô nhìn bầu trời và quang cảnh chạy qua mắt mình qua cửa kính trên đường về nhà, thời gian cô rời đi mới chỉ nửa năm mà giống như đã trải qua mấy năm trời vậy.
Rất nhiều tòa nhà đã đang được quy hoạch, biển hiệu biển quảng cáo cũng nhiều hơn mấy cái. Idol trên màn hình chiếu thay vì ca sĩ Ichikawa thì lại là ca sĩ mới nổi nào đó.
Cô về đến nhà đúng bảy giờ tối. Sau khi đưa hành lý cho người giúp việc thì bước vào căn nhà trần cao mấy trượng.
Mẹ đi đến trước mặt cô, dang rộng tay: “Con nhỏ cứng đầu này, con cuối cùng cũng trở về rồi.”
Khoảnh khắc này Thẩm Thường Hi bỗng dưng muốn khóc.
Ba cô đứng bên cạnh hắng giọng: “Được rồi, mau vào ăn cơm đi.” Sau đó quay ra nói người giúp việc dọn bàn.
Ba cô vẫn luôn là người miệng cứng lòng mềm. Thẩm Thường Hi biết điều đó.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều sống trong sự bảo bọc của cả bọn họ. Chuyến đi lần này, không chỉ ngộ ra được nhiều điều, còn mất mất nửa trái tim.
“Ba, mẹ! Con xin lỗi. Là do con cứng đầu, lại tự ý quyết định, đã gây phiền phức đến cho ba mẹ rồi.” Thẩm Thường Hi đột nhiên cúi đầu, thành tâm nói tiếng xin lỗi.
Lời này lẽ ra cô nên nói từ lâu rồi mới phải. Để đến tận bây giờ đúng là có chút muộn, khoảng thời gian bỏ nhà đi, chắc chắn đã gây ra không ít phiền phức cho ba mẹ. Công việc ở Thẩm thị cũng bỏ bê quá lâu, đẩy hết việc cho anh trai.
Giống như Lê Cảnh Nghi nói, cô chính là một kẻ vô trách nhiệm nhất trên đời.
Bịch!
Túi đồ của Thẩm Thường Hi trên tay Thẩm Thành rơi bịch một tiếng.