Một tiếng xin lỗi của Thẩm Thường Hi hết thảy đều khiến cho cả nhà họ Thẩm kinh ngạc đến há hốc mồm.
Mọi người vốn tưởng rằng với tính cách của Thẩm Thường Hi sau khi về nhất định sẽ mè nheo oán trách kêu nghèo kể khổ. Nhưng không ngờ lại nghe được tiếng xin lỗi của cô.
“Em vừa nói xin lỗi đó hả?” Thẩm Thành kinh ngạc tới sửng sốt: “Em còn biết nhận sai đó hả?”
Không phải là nói Thẩm Thường Hi không biết xin lỗi là gì. Từ trước tới giờ, cô luôn luôn cảm thấy việc bản thân quyết định luôn đúng, càng đứng nói là biết hối hận mà xin lỗi. Chính vì vậy đã gây sự khủng hoảng tinh thần lớn cho bọn họ.
“Anh nói cái gì vậy? Em là người tồi tệ như vậy à?” Thẩm Thường Hi giả bộ tức giận, liếc xéo Thẩm Thành.
“Không phải ư?” Anh nhún vai.
“Cái thằng này đừng có trêu em nữa.” Bà Thẩm đánh vào vai của Thầm thành, cười như không cười quay ra Thẩm Thường Hi nói: “Hi Hi à con đừng có để ý đến anh con. Hôm nay con đi về chắc là mệt lắm rồi, mau đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi.”
“Vâng.” Thẩm Thường Hi nụ cười ẩn chứa đối nét buồn bã gật đầu: “Vậy con lên phòng xếp đồ trước.”
Nói xong câu cô đi thẳng lên phòng,
Bà Thẩm và ông Thẩm còn cả Thẩm Thành nhìn theo bóng lưng của cô sau đó kỳ quái nhìn nhau. Không hiểu chuyện gì.
Thẩm Thường Hi ở lì trong nhà ba ngày liền không ra ngoài, không có tâm trạng làm bất cứ việc gì. Thẩm Thành và bà Thẩm mấy lần đều thay phiên nhau lên phòng cô bóng gió hỏi han hết chuyện nọ đến chuyện kia nhưng cô cứ mờ mịt trả lời qua loa. Kể từ lúc về, mỗi khi cô nói chuyện, một câu đều đem theo sự chín chắn và suy nghĩ kĩ càng.
Mỗi lần như vậy, cả hai đều tấm tắc gật đầu cho rằng sau hơn nửa năm ra ngoài va vấp với xã hội nên mới trở nên Thẩm Thường Hi mới trưởng thành hơn bao giờ hết mà chưa từng biết rằng Thẩm Thường Hi vốn bị thất tình nên mới toàn thân chán nản.
Nằm tới nỗi chân tay đều sưng lên, đầu óc lúc nào cũng mơ màng, đến sáng thứ năm, Thẩm Thường Hi thật không chịu được nữa định ra ngoài hít thở cho thoáng khí. Nhưng vừa mở cửa thì Tô Mộng Nhiên đã đứng ngay trước mặt cô.
Tô Mộng Nhiên vừa đến đã ôm lấy cô, hai người không hẹn mà gặp ôm lấy nhau rất lâu.
Gặp được Tô Mộng Nhiên, Thẩm Thường Hi giống như trút bỏ hết gánh nặng trong lòng mấy ngày gần đây.
Thấy bạn thân phải khổ vì tình, Tô Mộng Nhiên cũng rất chăm chỉ rủ cô đi chơi đây đó quanh Nhất Thành.
***
Buổi tối, trong quán Bar lộng lẫy, đèn đóm rập rờn. Nơi mà Thẩm Thường Hi và Tô Mộng Nhiên, hai thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi uống rượu.
“Thẩm Thường Hi cậu đừng uống nữa, cậu uống nữa là sẽ say đấy.” Thẩm Thường Hi đã uống tới ly rượu thứ ba. Loại rượu mà vừa đến nơi cô đã gọi loại mạnh nhất.
Cũng may, phục vụ hiểu ý của Tô Mộng Nhiên nên chỉ cho cô một loại rượu bình thường, tuy nói hương vị nồng đậm nhưng độ mạnh cũng chỉ mức vừa phải, nhưng nếu uống nhiều vẫn khiến cho một nam nhân có tửu lượng khá tốt cũng phải gục ngã.
Thẩm Thường Hi mặc kệ sự can ngăn của Tô Mộng Nhiên, tiếp tục rót tiếp một ly nữa, đổ vào miệng không khác gì nước lã.
Nếu có thể, cô thật muốn say, say tới nỗi không còn nhớ gì nữa, cũng quên luôn người đàn ông kia.
Lúc đầu cô nói cái gì mà tán tỉnh anh, cuối cùng thì sao, không những bị mất cả trái tim còn bị người ta coi là người thế thân, còn nói với cô những lời yêu thích đó. Có đồ ngốc mới có thể tin được.
Thẩm Thường Hi ơi, Thẩm Thường Hi mày đúng là thứ không có tiền đồ.
Từ trước tới nay, cô cho dù chưa từng nghĩ tới hình mẫu cụ thể là gì cũng không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ thích một người như Lê Cảnh Nghi.
Người đó có thể không cần giàu sang phú quý nhưng nhất định phải coi cô là độc nhất vô nhị mà nâng niu trong lòng bàn tay. Người đó có thể không cần quá hào nhoáng vẻ bề ngoài nhưng nhất định phải đối với cô tốt vô điều kiện.
Lê Cảnh Nghi cái gì cũng không có, ngoài vẻ bề ngoài hào nhoáng ra, không những hà khắc với cô, động một tí là trừ lương cô. Quản lý cô, đả kích cô mỗi khi có cơ hội. Lại còn đối với cô…
Thẩm Thường Hi cười chua xót trong lòng, là cô quá nặng lòng rồi.
“Haizz, cái đứa này, biết vậy tớ đã không rủ cậu tới nơi này.” Tô Mộng Nhiên kéo tay cô không được, đành bất lực để cô uống.
Lê Cảnh Nghi rốt cuộc đã cho chị em này của cô uống bùa mê thuốc lú gì. Chỉ mới có thời gian sống chung, đã nặng lòng với anh ta như vậy.
Lúc nghe Thẩm Thường Hi kể, Tô Mộng Nhiên có chút thắc mắc. Hai người rõ ràng yêu thích lẫn nhau, cần gì phải quan tâm cảm giác đó có giữ được lâu hay không, trân trọng thời gian hiện tại không phải là được rồi hay sao.
Nếu như cô mà là Thẩm Thường Hi, chắc chắn sẽ đồng ý ngay khi người mình thích ngỏ lời muốn yêu đương với mình. Rồi lúc đó mới từ từ tìm hiểu xem, rốt cuộc là thật hay giả.
Thẩm Thường Hi đúng là gà mờ trong chuyện tình yêu. Nhưng cũng không thể trách được, chung quy người trong cuộc đều khó tự kiểm soát cảm xúc. Cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh an ủi chừng nào có thể.
Hai giờ sau, Thẩm Thường Hi giãy dụa không ngừng, vừa khóc vừa than thở cuối cùng cũng có thể yên tĩnh mà nằm gục trên bàn.
Tô Mộng Nhiên thở dài một hơi, sau khi thanh toán tiền xong, dìu cô ra khỏi quán bar bây giờ cũng đã vãn bớt người.
Hôm nay Tô Mộng Nhiên xác định sẽ uống rượu nên không đi xe, định ra ngoài bắt đại một chiếc taxi nào đó.
Vừa dìu Thẩm Thường Hi, một bên loanh quanh tìm xe, một chiếc Maybach từ xa đỗ lại gần.
Tài xế của chiếc xe đó đột nhiên mở cửa kính nói với cô: “Cô gái, cô có cần giúp gì không?”
Thấy bộ dạng của tài xế cũng không giống người xấu, lại còn lái loại Maybach chắc chắn không nhắm vào tiền của cô. Tô Mộng Nhiên xác định có thể nhờ vả được.
“Vậy làm phiền bác rồi.”
Tô Mộng Nhiên chật vật đưa được Thẩm Thường Hi lên xe mới phát hiện trên xe còn có một người đàn ông nữa nhưng trời tối cộng với người kia đang ngồi ở ghế phụ quay mặt về phía trước nên cô không nhìn rõ mặt mũi.
“Cho cháu tới số 3 đường XX… À mà thôi, cho cháu tới khách sạn Đại Vương ạ.”
Tô Mộng Nhiên đang định đưa Thẩm Thường Hi về nhà lại sực nhớ ra bà Thẩm ban nãy gọi điện cho cô hỏi tung tích của Thẩm Thường Hi, cô nói dối là đi ăn tối, bây giờ đương nhiên không thể để Thẩm Thường Hi trong bộ dạng này say bất tỉnh nhân sự về Thẩm gia được. Cuối cùng suy nghĩ một lúc, đành bảo người lái xe đưa tới khách sạn.
Trên xe không một tiếng động từ đầu cho tới cuối, chỉ có tiếng thở lớn của Thẩm Thường Hi thi thoảng lại vung vẩy cánh tay lên trước mặt.
Tô Mộng Nhiên có chút tò mò dung nhan của người đàn ông kia, ghé mắt qua kính chiếu hậu, chỉ thấy được chiếc mũi thẳng tắp cùng cánh môi rất mỏng, hai thứ đặc trưng cũng biết là người đàn ông này rất đẹp.
Cô thắc mắc không biết anh ta có phải là khách của xe này hay không, nhưng còn chưa kịp nhiều lời thì đã tới nơi.
“Bao nhiêu tiền vậy bác?” Tô Mộng Nhiên hỏi bác tài, thoáng thấy ông ta quay sang người kia, giống như hỏi ý kiến, sau đó nói với cô: “Không cần. Thấy cô gặp rắc rối nên chúng tôi giúp thôi.”
“Nhưng cháu lại không phải là người sẽ đi làm vì đam mê đâu.” Tô Mộng Nhiên nở nụ cười thật tươi sau đó rút hết một nửa tiền mặt trong ví đưa cho bác lái xe kia. Coi như phí phục vụ vì ngồi taxi cũng có thể ngồi trên một chiếc xe thoải mái như vậy, còn là loại xe sang hiếm có.
“Có cần tôi giúp cô đưa cô gái bên cạnh vào trong không?”
“Không cần đâu ạ, nhìn cháu vậy thôi chứ khỏe lắm đấy ạ. Chúc bác một buổi tối vui vẻ.”
Tô Mộng Nhiên chào tạm biệt bác lái xe tốt bụng kia sau đó vác con ma men thất tình bên cạnh lên đi vào khách sạn.