Thẩm Thường Hi sau rượu cả một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy khắp người đều đau nhức nhưng những ký ức vẫn còn lại không sót một tí nào.
Thấy Tô Mộng Nhiên đang nằm bên cạnh mình, Thẩm Thường Hi đắp chăn ngay ngắn cho cô sau đó rời khỏi giường.
Cũng may mà Tô Mộng Nhiên hiểu cô nên mới đưa cô vào khách sạn, nếu không với bộ dạng này của cô chắc chắn sẽ dọa ba mẹ một trận.
Thẩm Thường Hi nhìn bản thân trong gương, thấy một gương mặt bơ phờ đến lạ.
Suy nghĩ nảy lên trong đầu cô rằng, cô không thể cứ tiếp tục sống như thế này nữa.
Thẩm Thường Hi nhắn tin cho Thẩm Thành, nói rằng hôm nay sẽ tới công ty báo danh, sau khi để lại một tờ giấy nhắn cho Tô Mộng Nhiên liền trở về nhà thay ra bộ quần áo nồng nặc mùi rượu.
Cũng may mấy ngày nay nhờ có Tô Mộng Nhiên mà cảm giác khó chịu trong lòng cô đã được san sẻ bớt.
Thẩm Thường Hi mở tủ quần áo ra, bên trong đều là những bộ đồ mà cô thích nhất, đủ loại màu sắc đến từ rất nhiều thương hiệu nổi tiếng. Trước đây vì phải làm trợ lý, còn làm việc dưới quyền người ta nên không thể tùy ý ăn mặc quá bắt mắt.
Bây giờ cô không do dự lấy ra một bộ đồ mình thích cũng chẳng cần e ngại ánh mắt của bất cứ ai. Trang điểm qua loa lại trở về dáng vẻ rực rỡ ban đầu sau những ngày bê tha vì buồn khổ.
Thẩm thị! Cô cuối cùng cũng trở về rồi.
Thẩm Thường Hi đứng trước cửa lớn của công ty quy mô mấy ngàn nhân viên, tràn đầy niềm tin bước vào.
Thẩm Thường Hi bấm thang máy tới tầng hai mươi sau đó đứng chờ đợi cho những con số đỏ nhảy đều trên bảng điều khiển.
Nơi đây vẫn náo nhiệt và ồn ào. Thẩm Thường Hi vừa ra khỏi thang máy đã có rất nhiều cặp mặt nhìn chằm chằm vào, sau giây phút đờ người bọn họ nhanh chóng phản ứng, cung kính cúi chào.
Cô cứ đi một đoạn là lại nhận được cái cúi đầu vui vẻ của nhân viên. Cũng chẳng mấy chốc, mấy nhân viên lúc trước hay nói chuyện với cô sau giờ nghỉ biết chuyện cô trở về liền nhanh chóng bu vào, nhao nhao lên: “Chị Hi, chị cuối cùng cũng về rồi.”
“Giám đốc, chị đi nghỉ dưỡng lâu quá, làm bọn em nhớ chị muốn chết.”
“Sao chị nỡ bỏ tụi em không quản mà đi lâu như vậy chứ.”
“Chị Hi. Chúc mừng chị trở về.” Thư ký cũ của cô, Vân Hòa vui mừng nhất nói với Thẩm Thường Hi.
Thì ra thời gian cô không ở đây ba cô đã cho người truyền tin khắp công ty nói cô đi nghỉ dưỡng dài hạn.
“Mọi người đừng làm ồn nữa, mau chóng trở về vị trí làm việc đi.” Thẩm Thường Hi mím môi nén cảm động, ra dáng lãnh đạo nghiêm túc nghiêm nghị nói.
Mọi người sau đó mới tiếc nuối tản ra ngoài.
Gặp lại những người quen. Thẩm Thường Hi như bỗng chốc lấy lại sinh khí đã mất. Vừa kiêu hãnh vừa hổ thẹn với bọn họ. Mới làm trợ lý cho người ta có mấy tháng, cô sắp không còn nhớ được bản thân đã từng tài giỏi giang và oanh liệt như thế nào, được cấp dưới kính trọng ngưỡng mộ kính nể ra sao. Hoàn toàn không giống như anh, người ta ngưỡng mộ thì ít mà sợ hãi thì nhiều.
Cô nhắc nhở bản thân rằng hãy quên đi diêm vương mặt lạnh mà nhìn nhận lại bản thân nhưng dường như cô càng muốn quên đi thì mọi kí ức về anh đều hiện rõ trong đầu cô. Ngay tại lúc này đây cô bất giác nhớ về những ngày đầu khi cô còn làm việc cho Lê Cảnh Nghi.
“Chị Hi, cà phê vẫn như cũ nha.” Vân Hòa cười nói với Thẩm Thường Hi khiến cho cô giật mình tỉnh lại sau những suy nghĩ miên man trong đầu vừa rồi.
“Ừm.” Thẩm Thường Hi khẽ gật đầu.
Cô trở về phòng làm việc của mình. Ngồi vào chiếc ghế xoay êm ái, sờ vào cái bàn trắng sứ mịn như nhung, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Còn có bảng hiệu ghi mấy chữ nổi màu đen rõ ràng ‘Thẩm Thường Hi – Giám đốc chiến lược.’ Cảm giác thật khó tả bằng lời.
Trong lúc cô đang bồi hồi lấy lại cảm giác quen thuộc, Thẩm Thành gõ cửa mấy tiếng rồi đẩy cửa đi vào cùng với một chồng tài liệu cao ngất ngưởng trên tay.
“Thế nào, cuối cùng cũng nghỉ đủ rồi chứ.” Anh đặt chồng tài liệu lên bàn.
Thẩm Thường Hi nhìn cũng không có phản ứng gì.
“Em có biết lúc em vắng mặt anh đã vất vả thế nào mới cân được cả công việc của em hay không hả?” Anh phàn nàn. Cái này cũng không phải là nói dối. Thẩm Thường Hi đi, ba anh chắc chắn bắt anh làm thay phần của cô.
“Em xin lỗi, từ giờ em sẽ chăm chỉ làm việc.”
“Gì vậy? Lại xin lỗi, bây giờ xin lỗi là câu cửa miệng của em hả?” Thẩm Thành thấy cô em gái có chút kỳ lạ. Thẩm Thường Hi từ sau khi trở về liền bày ra cái bộ dạng hiểu chuyện như vậy thật khiến cho người ta sợ hãi.
Thẩm Thành suýt nữa đón nhận cái liếc xéo của Thẩm Thường Hi. Cũng may Vân Hòa vừa hay từ bên ngoài mang cà phê vào. Nhìn thấy Thẩm Thành liền cất tiếng chào: “Thành tổng, anh cũng ở đây à?”
Thẩm Thành trong công ty cũng làm chức vụ tương đương với Thẩm Thường Hi, nhưng khác cái anh là giám đốc Marketing còn Thẩm Thường Hi là giám đốc chiến lược. Cũng có rất nhiều lần hai người còn phải trực tiếp làm việc cùng nhau. Vì là anh em nên lại càng thân thiết.
“Anh có uống cà phê không để tôi đi pha luôn?” Vân Hòa đề nghị Thẩm Thành.
“Thôi khỏi, tôi uống không nổi loại cà phê ngọt như vậy đâu.” Thẩm thường Hi có thói quen uống cà phê ngọt, càng ngọt càng thích nên Vân Hòa vẫn theo thói quen pha cho cô như vậy.
Vân Hòa cười cười xoa tóc ngắn ngang vai.
“Được rồi anh mang mấy dự án còn tồn đọng từ trước, không làm phiền em nữa. À phải rồi, chuyện em về công ty anh vẫn chưa bảo cho ba. Em nói cho ba để ba biết mà yên tâm.”
“Vâng.” Thẩm Thường Hi gật đầu. Lúc Thẩm Thành rời đi, Vân Hòa lại tiếp tục công việc. Sau khi báo cáo lịch trình kín mít cho đến cuối tuần thì cũng không ở lại văn phòng nữa.
“Vậy nếu có chuyện cần dặn dò thì chị cứ gọi em.” Vân Hòa nói với cô.
Thẩm Thường Hi nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Thầm Thành rời khỏi, cô ngồi xuống ghế bắt đầu làm việc như một nhà lãnh đạo, trở về vị trí cũ. Bây giờ cô không còn là trợ lý nữa. Những công việc như pha cà phê, lái xe đều đã có người khác làm, cũng không phải khổ sở dò đoán tâm ý anh. Tự do biết chừng nào. Nhưng cảm giác vẫn thật trống rỗng.
Uy lực của cái người mặt lạnh như tiền kia thật không phải dạng vừa!
Mấy ngày đầu đi làm sau một thời gian dài nghỉ việc, Thẩm Thường Hi làm việc không ngừng nghỉ nhưng không thể giống như anh, ngày ngày bắt thư ký của mình cũng tăng ca cùng nên cứ đúng giờ hành chính thì bảo Vân Hòa về trước. Một mình ở lại làm việc đến tối mịt.
Ba mẹ cô thấy cô đột nhiên thay đổi lớn, không biết nên vui hay nên buồn nhưng không mấy khi con gái biết nghĩ lại nghiêm túc như vậy nên cứ để mặc cô bù đầu vào công việc.
***
Một tuần sau, với tư cách là con gái bảo bối của nhà từ thiện lớn nhất nhì Nhất Thành, Thẩm Thường Hi nhận được thư mời tới đấu giá ở một tổ chức từ thiện lớn.
Buổi đấu giá lần này quy tụ rất nhiều nhân vật lớn, hầu hết đều là những người có tiếng trong giới kinh doanh muốn làm việc thiện tích đức.
Thẩm Thường Hi đến không sớm không muộn, vừa đúng giờ tiệc bắt đầu. Vốn không muốn để nhiều người thấy nhưng vị trí đã có sẵn cho những khách mời đặc biệt, cô sau khi đến thì được nhân viên dẫn vào ngồi ở mấy hàng ghế đầu.
Những món đồ được rao bán hầu hết là những đồ vật mà bọn trẻ trong trại trẻ mồ côi tự tay làm ra, số nữa là thuộc về vật phẩm quyên góp của gia quyến những gia đình giàu có. Thẩm Thường Hi cũng trong số đó. Cô lấy danh Thẩm gia, quyên góp chiếc vòng ngọc phỉ thúy được làm thủ công bên Pháp. Một món quà mà cô được tặng trong dịp sinh nhật mấy năm trước.
“Vâng.” Thẩm Thường Hi gật đầu. Lúc Thẩm Thành rời đi, Vân Hòa lại tiếp tục công việc. Sau khi báo cáo lịch trình kín mít cho đến cuối tuần thì cũng không ở lại văn phòng nữa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Thường Hi cầm một bức tranh có tên ‘gia đình hạnh phúc’ của một bé trai mà cô đấu giá được, trao đổi mấy câu, nhận lấy lời cảm ơn chân thành của ban tổ chức rồi cầm tranh định về.
Anh không có lấy một điểm nào khác, khuôn mặt vẫn lạnh băng. Khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc cô cứ nghĩ là đã quên đi bỗng chốc ùa về khiến cô có chút dao động.