“Xin lỗi, tôi không biết anh không chơi được.” Trình Tô thấy Lê Cảnh Nghi gặp sự cố cũng đã tự mình tụt xuống.
“Không sao, là tự tôi muốn thử. Vết thương cũng không nghiêm trọng.” Khi nói câu này ánh mắt Lê Cảnh Nghi hoàn toàn đặt lên người Thẩm Thường Hi chậm rãi quan sát phản ứng của cô.
“Vết thương nhỏ nhưng vẫn bị chảy máu, vẫn là nên đi băng lại thì hơn.” Trình Tô nhìn vết thương trên tay Lê Cảnh Nghi áy náy nói. Dù sao cũng là tại anh muốn thử người đàn ông này giúp cho Thẩm Thường Hi nên mới dẫn tới làm cho người ta thương tích đầy mình.
Sau đó Thẩm Thường Hi chạy đi mượn hộp cứu thương, mới đầu cô nói với Trình Tô giúp cô khử trùng vết thương cho Lê Cảnh Nghi nhưng Trình Tô lại nói anh tay chân vụng về, cuối cùng lại đành để cô làm.
Thẩm Thường Hi ngồi xuống bên cạnh anh, chuyện sơ cứu vết thương này thực ra cô cũng chưa từng làm nên tay chân vẫn có chút vụng về, nói không chừng so với Trình Tô còn không bằng.
Lê Cảnh Nghi ngồi kế bên mê muội nhìn cô cẩn thận xem vết thương cho anh sau đó lại dùng băng urgo cố định lại, khóe môi tự nhiên cong lên.
Trình Tô một bên đứng quan sát hết động thái của Lê Cảnh Nghi và Thẩm Thường Hi. Anh lắc đầu tự cảm thán, như thế này mà nói là không thích vậy thì như nào mới thích đây.
Bọn trẻ ngày nay yêu đương thật khó khăn mà!
***
“Thật sự không cần anh đưa hai người về à?” Lúc chia tay ở trước khu leo núi nhân tạo, Trình Tô ghé mặt ra khỏi cửa kính xe lớn giọng nói với hai người.
Thẩm Thường Hi cười cười xua tay: “Không cần đâu ạ, lát em tự bắt xe về được.”
“Vậy anh đi trước một bước. Lát về đến nhà thì nhắn với anh một tiếng nhé!”
“Vâng. Anh Trình đi cẩn thận.”
Sau khi Trình Tô rời đi không lâu, không khí lại một trận căng thẳng giữa Thẩm Thường Hi và Lê Cảnh Nghi.
“Thường Hi!” ngượng ngùng một chút, Lê Cảnh Nghi cất tiếng trước: “Em định về bây giờ sao?”
“Không thì sao? Anh Lê công việc bận rộn đi theo tôi cả ngày bây giờ còn muốn ở đây ngắm trăng nữa à.”
“…”
“Vậy em… có thể đưa tôi về khách sạn trước được không?”
Nghe Lê Cảnh Nghi nói xong, Thẩm Thường Hi có chút buồn cười, anh lại dám ngang nhiên sai cô quen miệng như vậy: “Anh Lê không phải quên rồi đó chứ! Tôi không còn là trợ lý của anh nữa.”
“Nhưng ban nãy tôi bị thương ở tay, bây giờ e là không thể lái xe về nữa.” Anh giả vờ đáng thương nói.
“…” Thẩm Thường Hi thật cạn lời với người đàn ông này: “Không phải anh cũng nói vết thương không nặng sao?”
“Lúc đó vẫn chưa thấy đau lắm. Bây giờ tôi cảm thấy bắt đầu nhức rồi.” Lê Cảnh Nghi ôm lấy tay bị đập vào vừa nãy ra sức nhíu mày. Cũng không biết là thật hay giả.
“Vậy thư ký Tống đâu? Anh đừng nói với tôi là một mình anh đến Nhất Thành.” Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Cậu ta được tôi sắp xếp rồi. Nhất thời không thể đến đây được.”
“Em không thể nể tình tôi đi cùng em cả một ngày, giữa chúng ta còn làm chung mấy tháng mà giúp tôi một chút sao?”
Anh còn giám nhắc tới chuyện này, cả ngày hôm nay anh cứ luôn đi theo cô làm cho cô khắp người căng thẳng, ăn uống cũng không ngon.
“Cũng không ai bắt ép anh đi, hơn nữa, tôi cũng không đi xe.”
“Xe của tôi để ở ngay gần đây.”
Lê Cảnh Nghi cứ nghĩ chiêu giả vờ đáng thương của Tống Trần có tác dụng, nhưng áp dụng chiêu này lên người cứng rắn như Thẩm Thường Hi vốn dĩ không có tác dụng.
“Vậy tốt thôi. Anh gọi lái xe thuê tới đi.” Thẩm Thường Hi nói xong liền lạnh nhạt rời đi.
Lê Cảnh Nghi đứng tại chỗ ngẩn người nhìn bóng lưng của cô càng ngày càng xa, cho tới khi cô lên một chiếc xe taxi gần đó rồi biến mất vào màn đêm. Đang định gọi cho thư ký Tống đến đón thì một chiếc taxi đột nhiên đi đến gần.
“Anh Lê có phải không? Bạn gái anh thuê tôi chở anh về.”
“Bạn gái tôi?” Anh nheo mắt.
“Không lẽ là bạn gái tôi?” Người lái xe kỳ quái nhìn anh.
Lê Cảnh Nghi trong lòng biết cô là người miệng cứng nhưng lòng mềm, nghĩ tới chuyện cô lo lắng cho anh, khiến người lái xe kia hiểu lầm xưng hô giữa bọn họ, không cần biết chuyện này có phải nhầm lẫn hay không, anh vẫn không nhịn được mà cong khóe môi lên.
“Vậy anh có đi không đó?” Thấy một người trang phục đứng đắn, mặt mũi anh tuấn sáng sủa giống như anh, lại cười đến ngu người. Người lái xe lại càng nhìn anh bằng nửa con mắt.
“Đi. Bạn gái tôi thuê cho tôi sao có thể không đi.”
Hắt xì!
Thẩm Thường Hi trên xe liên tục hắt xì. Chắc chắn hôm nay đi ra gió nhiều nên mới bị cảm cúm. Về nhà phải mua thuốc thôi.
Đã dự định không để ý đến, nhưng nhìn anh gặp khó khăn. Cô vẫn không nhịn được mà quản. Cuối cùng, cô không thể đưa anh về nhưng vẫn giúp anh gọi một chiếc xe.
***
Ba ngày sau, Lê Cảnh Nghi đang ở trong khách sạn gọi điện tới Thẩm gia.
Đã ba ngày không gặp, anh cảm tưởng mỗi ngày đều nhớ đến cô, muốn gặp cô, nhưng chỉ sợ cô từ chối gặp mặt anh cũng không thể cứ đến làm phiền mãi. Dù Tống trần đã nói, muốn theo đuổi được con gái nhất định phải mặt dày. Nhưng không nghĩ tới Thẩm Thường Hi không phải kiểu con gái bình thường. Vốn dĩ những cách theo đuổi bình thường không thể áp dụng được trên người cô.
Thẩm gia giờ này chỉ có bà Thẩm Và Thẩm Thường Hi không biết từ bao giờ lại bị cảm lạnh đang nằm bẹp dí ở nhà.
“Bác gái, Thường Hi, cô ấy có ở nhà không ạ?” Lê Cảnh Nghi gọi điện hỏi thăm dăm ba câu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi thăm tung tích của Thẩm Thường Hi.
“Nó có đó, hôm nay nó không đi làm vì bị cảm cúm.” Bà Thẩm nhìn lên phòng cô cửa đóng im lìm nói.
“Cảm cúm sao ạ? Cô ấy bị từ bao giờ vậy bác?” Nghe tới chuyện Thẩm Thường Hi bị ốm, anh liền có chút sốt sắng.
“Ừ, hôm trước lúc nó về liền thấy trong người không được khỏe, hôm sau đột nhiên lăn ra ốm. Cô cũng cho nó uống thuốc rồi, chắc đang ngủ trong phòng.”
…
Cúp điện thoại, Lê Cảnh Nghi nghĩ tới nghĩ lui quyết định phải đi xem cô cho bằng được. Còn tự tay nấu một nồi cháo bổ dưỡng mang đến Thẩm gia.
Bà thẩm nhìn thấy anh tới không khỏi vui mừng ra đón.
“Cháu có muốn lên thăm nó không?” Lặn lội tới tận đây chỉ để đưa cháo, đây cũng quá mất công rồi.
“Không cần đâu ạ, cô ấy mới ngủ nên cháu không muốn làm phiền cô ấy. Lát nữa cô ấy tỉnh dậy bác đưa cháo cho cô ấy giúp cháu là được rồi ạ.”
“Đây là.. đích thân cháu nấu đó sao?”
“Một chút tâm ý, dù sao cũng là vì hôm trước cô ấy đi với cháu lúc về mới bị ốm.”
“Ài, làm gì có chuyện đó. Hi nó không chỉ bướng đâu, thể chất cũng mạnh mẽ lắm, lúc nhỏ chẳng mấy khi bị ốm vì mấy chuyện vặt vãnh đâu. Dạo này nó về phải làm bì công việc trước nên có lẽ mới kiệt sức.”
“Cô ấy là con gái, cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng có nhiều lúc yếu đuối.”
Thẩm gia giờ này chỉ có bà Thẩm Và Thẩm Thường Hi không biết từ bao giờ lại bị cảm lạnh đang nằm bẹp dí ở nhà.
Cảm thấy miệng có chút khô, cô vén chăn muốn xuống giường đi lại cho thoáng tiện thể xuống uống nước.
Lê Cảnh Nghi biết Thẩm Thường Hi cho dù bề ngoài có mạnh mẽ nhưng bên trong mềm mỏng. Nhưng chính kiểu người như cô, mới dễ thu hút anh tới vậy.
Lê Cảnh Nghi cuối cùng cũng chỉ đưa cháo xong lại quay trở về khách sạn làm việc. Những ngày ở Nhất Thành, công việc của anh tất cả đều bị trì trệ. Anh nán lại ở đây cũng chỉ vì Thẩm Thường Hi, nhưng sắp cũng không còn được bao lâu nữa rồi.
Lúc này ở Thẩm gia, Thẩm Thường Hi bị sốt đến mơ hồ, đã ngủ cả ngày cả đêm nhưng cơ thể vẫn còn nặng trĩu.