“Hả?” Cô ngơ người.
“Hả?” Anh nghiêng đầu, cũng ngơ người giống cô.
“Bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi, danh chính ngôn thuận có thể tới nhà của anh, tại sao lại phải nhờ nhà bạn thân?”
Lời anh nói đúng là có chút đạo lý, nhưng như vậy hơi nguy hiểm. Thân phận bây giờ của hai người bây giờ không còn là ông chủ với nhân viên nữa rồi mà chính là trong quan hệ yêu đương. Tư tưởng của cô không phải là cổ hủ nhưng vẫn hết lòng ủng hộ cho chế độ ‘sau hôn nhân’.
“Chuyển tới sống ở nhà anh… có phải hơi nhanh quá không?” Cô vừa mừng vừa lo, nơm nớp nhìn anh.
“Trước đây không phải em cũng ở nhà anh sao?”
“Nói thì nói vậy, nhưng…”
Thấy cô có vẻ chần chừ, anh tiếp tục nói: “Yên tâm, lần này tuyệt đối không có điều khoản sống chung.”
“Anh đừng nhắc mấy điều khoản đó với em.”
“Nếu như anh nhớ không lầm, em hình như chưa từng nghiêm túc tuân theo.”
“…” Chuyện này đúng là không phải không đúng.
“Vậy…” Anh đỡ vai cô, ghé sát mặt nói: “Buổi chiều chờ anh qua dọn đồ cùng em.”
Thẩm Thường Hi lại một lần nữa chuyển vào nhà của Lê Cảnh Nghi.
Buổi chiều, Lê Cảnh Nghi giải quyết xong thật nhanh mấy chuyện cần làm liền đánh xe qua nhà cô giúp cô dọn đồ.
Căn nhà vẫn giống hệt như lần cuối cùng cô ở đây. Thẩm Thường Hi cảm tưởng như đến một hạt bụi cũng được đặt đúng vị trí.
“Phòng của em anh vẫn giữ nguyên vẹn, chỉ có chị giúp việc từng vào dọn phòng cho em. Em chỉ cần xếp đồ vào là được.” Lê Cảnh Nghi đưa đồ của cô vào trong phòng quay ra nói với cô.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo. Từ lúc em chuyển ra ngoài anh luôn có niềm tin rằng có một ngày em sẽ trở lại.”
“Dĩ nhiên là niềm tin, không phải là chắc chắn.” Anh nhìn cô dịu dàng bổ sung thêm câu.
Cô cảm thấy từ lúc cùng anh bước vào căn phòng này, không khí càng ngày càng bị nung lên.
“Em đi xếp quần áo.” Không chờ để cho không khí ngượng ngùng hơn nữa, cô ngồi xổm, đem va li đặt xuống đất, chiếc va li lớn đựng quần áo cô vơ vội trước khi anh tới, khóa kéo thật chặt khiến cô mãi không thể kéo ra được.
“Để anh giúp em.” Thấy cô tay chân lóng ngóng, anh cũng ngồi xuống đề nghị giúp cô nhưng vừa định giúp thì cô đã mở ra được. Cảnh tượng trước mắt càng khiến cho người ta phải đỏ mặt.
Thẩm Thường Hi vốn dĩ đang có chút ngượng ngùng nên đầu óc mịt mùng hoàn toàn không nhớ món đồ cuối cùng mà cô liều mạng nhét vào va li khi anh đến đón cô là gì, chỉ đến khi mở được ra thì vài chiếc áo ngực đen trắng lẫn lộn đang chen chúc nhau bỗng một lượt tuồn ra ngoài.
“…”
Không khí đang một trận ngường ngùng lại càng đóng băng.
Thẩm Thường Hi ngay lập tức đóng va li lại: “Em có thể tự dọn đồ được, anh vẫn là nên ra ngoài đi.”
Cô che dấu trái tim muốn nổ tung, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nói.
“Vậy… anh ra ngoài đợi em.”
“Khoan đã!” Nhớ ra có chuyện chưa kịp nói, cô đành phải muối mặt cất giọng: “Em chưa kịp chuẩn bị dầu gội đầu, anh có thể cho em mượn tạm được không?”
“Được.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, Thẩm Thường Hi ôm lấy hai má nóng bừng của mình mới có thể bình tĩnh lại một chút. Cùng anh đứng trong một gian phòng liền cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Thẩm Thường Hi sắp xếp lại đồ dùng một lượt, tiện thể trấn tĩnh lại tâm trạng của bản thân. Cô bắt đầu cảm thấy có chút nguy hiểm rồi. Sao cô có thể chắc chắn mình kiềm chế nổi thú tính của bản thân mà không nhào vào người anh chứ.
Lê Cảnh Nghi ở bên ngoài, trước khi cô dọn đồ xong anh cố gắng chuẩn bị một bàn ăn thật thịnh soạn, chúc mừng ngày đầu hai người quen nhau.
Gần hai tiếng sau, Thẩm Thường Hi từ trong phòng tắm đi ra, mái tóc còn chưa kịp sấy, chỉ mang một chiếc khăn quấn trên đầu.
“Sao em không sấy tóc?” Anh đứng trong bếp nói vọng ra.
“Em sợ anh đợi lâu.”
“Vẫn chưa muộn. Để anh giúp em.” Anh nói xong chạy đi lấy máy sấy.
Anh bảo cô ngồi ở ghế sô pha. Từ đằng sau dùng những ngón tay thon dài nhẹ nhàng luồn qua tóc cô. Tóc của cô vừa mềm vừa thẳng, sờ vào giống như là lụa. Hương dầu gội đầu cùng mùi hương anh vẫn dùng đều cảm thấy bình thường nhưng hôm nay lại cuốn hút lạ thường.
“Lát nữa ăn xong anh đưa em tới một nơi.” Anh cẩn thận từng li từng tí một, giống như sợ sẽ làm hư tóc cô.
Thẩm Thường Hi hơi nghiêng đầu: “Đi đâu thế?”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Sấy tóc xong, Thẩm Thường Hi và Lê Cảnh Nghi ra ngoài dùng bữa. Sau khi kéo ghế cho cô, anh lấy trong tủ lạnh ra một chiếc bánh kem.
Thấy món bánh yêu thích của mình đặt ngay trước mặt, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cái này anh mua từ lúc nào vậy?”
“Trước khi tới đón em. Để chúc mừng ngày đầu tiên của hai chúng ta.” Anh nói xong đi vòng qua bàn, sau đó nhẹ nhàng đeo lên cổ của cô một chiếc vòng cổ.
“Anh không biết em thích loại nào, cảm thấy chiếc này vô cùng phù hợp với em nên đã mua nó.”
Thẩm Thường Hi sờ qua chiếc vọng đá hoa văn tinh tế. Cô không cần phải nhìn kỹ cũng biết bản thân nó đang phát sáng rực rỡ như thế nào. Đặc biệt, còn là món quà đầu tiên anh tặng cho cô.
Cô vô cùng bất ngờ, sau phút giây sững sờ đến hạnh phúc nhất thời không biết phải nói gì.
“Cảm ơn anh. Em rất thích chiếc vòng này.”
Ngày hôm đó, Thẩm Thường Hi vốn dĩ thích ăn bánh kem lại càng thích đối với loại bánh chứa nhiều calo này ăn hết phân nửa.
Ăn tối xong cũng đã chín giờ Lê Cảnh Nghi lái xe đưa cô đến công trình kiến trúc Phi Mã đẹp nhất thành phố, đặc biệt là vào buổi đêm lại càng đẹp. Thẩm Thường Hi biết nơi này nhưng chưa từng đặt chân tới, cũng biết nó nổi tiếng vì độ cao và kiến trúc độc đáo.
Hai người cùng nhau vào cổng chính, trước tiên đi qua một thang máy trong suốt để lên được tầng bảy mươi mốt của tòa nhà.
Ngay cả thang máy dẫn lên tầng cao nhất của tòa nhà cũng được làm theo cách độc đáo nhất có thể. Đặc biệt là không dành cho những người sợ độ cao.
Xung quanh tường bao đều là thủy tinh trong suốt, là loại đặc biệt dùng trong xây dựng với trọng lượng tải lớn, so với loại thép bình thường không hề thua kém. Người ở bên trong mỗi một nấc di chuyển đều cảm tưởng như đang bay giữa không trung.
Tháng máy đi lên với tốc độ bình thường nhưng hoàn toàn có thể là một nồi nấu ếch, khuếch đại nỗi sợ của những người sợ độ cao. Thẩm Thường Hi không phải người sợ độ cao nhưng khi nhìn xuống dưới vẫn có chút run run.
Lê Cảnh Nghi dường như để ý thấy Thẩm Thường Hi đang sợ, anh nhẹ nhàng nắm tay cô cho tới khi thang máy lên đến nơi.
Tại tầng lầu thứ tám mươi mốt, cũng là tầng cao nhất của tòa nhà. Ở độ cao này hoàn toàn có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố đẹp như mộng. Trước mắt mở ra một chân trời mới.
Loại độ cao này, Thẩm Thường Hi đã từng được kinh qua nhưng địa điểm là khu nghỉ dưỡng Băng La Đét khi cô đi du lịch với gia đình nên đối với loại kiến trúc trong nước vẫn có cảm xúc đặc biệt khó tả.
“Đây là công trình anh thích nhất.” Lê Cảnh Nghi đứng bên cạnh cô, tay đỡ lên lan can. Ánh mắt hướng về ánh đèn rực rỡ của các tòa nhà cao tầng đằng xa: “Trước đây anh có nghe rất nhiều người đồn thổi, hai người yêu nhau có thể đến đây cùng nhau ngắm khoảnh khắc mặt trời mọc nhất định có thể bên nhau rất lâu dài.”