Căn phòng lớn yên lặng như tờ chỉ nghe thấy tiếng tim đập phập phồng của hai người, hòa vào ánh đèn vàng mờ nhạt. Mọi thứ đều trở nên ám muội.
Tô Mộng Nhiên nói không có sai, không khí ở khách sạn và ở nhà khác nhau hoàn toàn. Hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên cô và anh chung giường. Trước đó khi ở chung cũng chưa từng đứng cùng nhau quá lâu trong cùng một phòng kín. Duy trì tình yêu ở mức độ trong sáng nhất có thể.
Nhưng không khí này, mùi nước giặt mới, một nơi xa lạ gần như cách biệt với bên ngoài, không thể không dẫn lỗi người ta tìm về với bản năng nguyên thủy nhất. Chỉ cần một người bước qua giới hạn, ranh giới ấy như tờ giấy mỏng, bị xé nát chỉ trong tích tắc.
Nhưng tối hôm đó, rốt cuộc cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Thẩm Thường Hi ôm lấy trái tim đập loạn xạ không biết đã ngủ quên lúc nào không hay, chỉ biết là lúc tỉnh dậy thấy trên giường hoàn toàn trống trơn.
Lê Cảnh Nghi đã đi chạy bộ về, khắp người đầy mồ hôi.
“Không khí trong lành tốt như vậy sao anh không gọi em dậy?” Cô giả bộ trách móc anh.
“Anh không nỡ.” Anh cười cười, mở tủ lạnh cá nhân trong khách sạn lấy một chai nước sau đó làm một hơi.
“Tay của anh sao thế?” Thẩm Thường Hi để ý thấy Lê Cảnh Nghi từ ban nãy cứ liên tục bóp tay.
Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, với đại một cuốn tạp chí trên kệ sách, phát hiện toàn là tiếng Nga cô đọc không hiểu nổi một chữ lại cất vào lấy cuốn khác.
Lê Cảnh Nghi lắc lắc tay, nhoẻn miệng nhìn cô hàm ý sâu sắc, lắc đầu cười: “Đầu của mèo hoang nhỏ cũng khá nặng.”
“Mèo hoang nhỏ gì chứ…” Thẩm Thường Hi đang tập trung hết thần kinh đọc hiểu của mình cố gắng nhìn mấy hình ảnh trừu tượng trong một cuốn tạp chí biếm họa nên không có tâm trí để ý tới lời anh vừa nói ám chỉ cô tối hôm qua náo hết một đêm làm cánh tay của anh tê cứng. Đến nỗi cầm bàn chải cũng thấy khó khăn.
“Này anh nói ai là mèo hoang vậy?” Đến lúc cô nghe ra thì anh đã đi vào trong phòng tắm.
Lại dám nói cô là mèo hoang. Tướng ngủ của cô tệ đến vậy à.
….
“Lúc nãy anh nói như vậy là có ý gì? Anh bảo em là mèo hoang?” Thẩm Thường Hi vẫn không chịu từ bỏ chất vấn, đợi anh tắm xong ngay lập tức chạy theo phía sau.
Hình tượng này quả thật rất giống một con mèo quấn chủ đòi ăn.
“Này, anh đang bơ em đấy hả? Hả?”
“Em muốn ăn gì?” Anh giả vờ không hiểu, vừa đi vừa nói.
“Lê Cảnh Nghi anh…”
“Huh?” Anh quay lại, tinh quái nhìn cô.
“Anh đúng là gian thương.” Cô đúng là chịu thua luôn.
Ăn sáng xong bọn họ bắt đầu cuộc hành trình thu thập tư liệu của mình, cũng là mục đích quan trọng nhất của chuyến đi lần này.
Mấy ngày làm việc hết công suất, cũng thu được nhiều thành quả và dữ liệu thực tế, sau khi đã đi nhiều nơi, tham quan được nhiều địa danh và công trình lớn. Tới ngày thứ tư, một công trình lớn mà Lê Cảnh Nghi đang giám sát ở Giang Thành gặp vấn đề, anh phải tức tốc video họp gấp trong đêm. Thẩm Thường Hi không muốn làm anh bận lòng, nhưng cũng muốn ở gần anh nên liền ở lại trong phòng, cùng anh chuyên tâm nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Lê Cảnh Nghi cảm thấy có chút thiệt thòi cho cô. Anh vốn dĩ muốn hoàn thành cho xong việc chính sau đó cùng cô ở lại mấy ngày đi du lịch, trải qua thế giới hai người thật sự, như những cặp đôi bình thường nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố, kết quả suốt hai ngày cuối tuần không có thời gian để ra ngoài.
Thẩm Thường Hi không những không bận tâm mà còn rất vui vẻ, cười tươi xinh đẹp nói với anh: “Mục đích của việc đi du lịch là để có thể ở bên nhau cả đêm lẫn ngày. Em với anh không phải đang như vậy hay sao?”
Trước sự rộng lượng này của cô, anh chỉ có thể nói. Thích cô như vậy, không phải là không có nguyên do.
Bốn giờ chiều. Thẩm Thường Hi mệt mỏi vươn vai một cái.
“Cuối cùng cũng xong.” Cô ôm lấy vai anh.
“Em vất vả rồi.”
“Anh là người yêu em, giúp bạn trai là chuyện đương nhiên.”
Lê Cảnh Nghi nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhìn ra bên ngoài cửa kính, mặt trời vẫn chưa xuống núi.
Rất may, sau khi giải quyết êm đẹp vấn đề kia, trước thời gian dự kiến để về vẫn còn nửa ngày nữa.
“Vẫn còn một buổi chiều nữa, em có hứng thú cùng anh đi dạo không?”
“Đương nhiên.” Cô không chút do dự đáp lại.
***
Xuống phố giờ này cùng dòng người tấp nập. Mùa này ở Nga được mệnh danh là ‘mùa thay lá’, giao mùa giữa hạ và thu. Vì thế bước đi trên đường bây giờ giống như đi trên những chiếc thảm lá khổng lổ vàng óng rực rỡ vô cùng lạ lẫm.
Lúc đi qua mấy sạp hàng có bán những loại bánh hình tròn màu sắc bắt mắt nhìn vô cùng hấp dẫn. Cô đột nhiên lại thấy đói bụng.
Lê Cảnh Nghi chạy đi mua một chiếc sau đó đưa cho Thẩm Thường Hi cầm, còn giúp cô xắn tay áo lên.
Thẩm Thường Hi cắn một miếng, vị ngon muốn bùng nổ. Mặn mặn ngọt ngọt, ngọt mà không ngấy.
Loại bánh đặc sản ở vùng này, tên là một dãy ký tự tiếng Nga mà líu lưỡi cũng không đọc chuẩn. Thẩm Thường Hi có nghe anh nói qua nhưng tự ý đặt cho nó một cái tên rất tây khác, là donut khổng lồ vì nhìn nó giống như một chiếc donut nhưng to hơn.
“Anh không ăn à?” Thấy anh chỉ nhìn cô mà không ăn, cô ngạc nhiên hỏi.
Anh mím môi lắc lắc đầu.
Thẩm Thường Hi nhíu máy không cam tâm. Nhất quyết đưa bánh về phía anh.
Lê Cảnh Nghi bất lực đành phải cắn một miếng.
“Ngon không?” Cô hí hửng nhìn anh, ánh mắt sáng rực.
“Ừm.”
Ăn xong cái bánh, hai người lại tiếp tục đi tiếp. Thẳng tiến tới bờ biển Sep-xpi nổi tiếng ôn hòa và lãng mạn.
Đến nơi, nhìn bãi cát tắm ánh hoàng hôn rực rỡ. Thẩm Thường Hi không nhịn được muốn bỏ dép ra đi chân trần nhưng bị anh ngăn lại. Nói là không biết trong cát có những gì, nếu như gặp phải mảnh vỡ thủy tinh hay đại loại một vật gì đó sẽ làm chân bị thương. Kết quả Thẩm Thường Hi đuối lý, không dám không tuân.
Cô khoác tay anh, hai người đi bộ dọc theo bờ biển gió trên biển lồng lộn thổi, những chỗ không có vải che chắn đều mát lạnh. Đi bộ được một lúc, sau khi chọn được một vị trí thích hợp, có thể bắt trọn cảnh đẹp trong mắt. Lê Cảnh Nghi cởi áo khoác ra rồi rải xuống.
Thẩm Thường Hi dựa đầu vào vai anh đợi chờ khoảnh khắc trăng lên, trong lòng chưa bao giờ bình yên đến vậy.
“Vào ngày chúng ta lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài, trăng cũng sáng như vậy, trên trời có rất nhiều sao. Anh còn nhớ em đã nói gì với anh không?” Thẩm Thường Hi đột nhiên nhớ ra một chuyện thú vị nhắc lại với anh.
Anh ngờ vực, lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài là ngày dự án Tân Khương gặp chuyện.
“Em hỏi anh có biết ban ngày và ban đêm khác nhau ở điểm gì không, sau đó anh làm em tức chết.” Cô tiếp tục. Lúc ấy anh là một tảng băng lạnh, cô đốt thế nào cũng không tan.
Lê Cảnh Nghi im lặng. Anh đương nhiên vẫn còn nhớ.
Ban đêm có sao trời, còn ban ngày có anh, anh chính là vì sao trong mắt cô. Anh tỏa sáng giống như một vì sao.
Cô đã nói với anh câu đó. Anh còn biết được cô lúc đó đơn thuần chỉ là muốn trêu chọc anh.
“Vậy em có biết bây giờ trong mắt anh có gì hay không?”
Thẩm Thường Hi vốn dĩ cứ tưởng câu chuyện dừng lại tại đây khi bầu không khí bắt đầu căng thẳng. Ai ngờ anh lại tiếp tục.
Cô hơi bất ngờ ngẩng mặt. Rời đầu ra khỏi vai anh.
“Có gì?” Cô nghiêng đầu. Gió lại nổi lên, cứ đập vào mặt cô từng đợt, qua sợi tóc thờ ơ phảng phất trước mặt, gương mặt anh ẩn hiện nét dịu dàng vô độ.
Anh tiến sát mặt cô, thì thầm hai tiếng.
“Có em.”