“Trong mắt anh có em.”
Cụm từ này, đối với người bình thường mà nói, là một ngụ ý thả thính thô tục.
Nhưng khi được phát ra từ miệng anh, cùng giọng nói trầm thấp của anh, cùng hơi thở lúc mạnh lúc yếu của anh hòa vào trong gió, ánh mắt sâu sắc của anh lại giống như ngọn lửa, âm ỉ thiêu đốt trái tim cô, làm trái tim cứ như vậy mà đập rộn ràng.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, mái tóc cô nhuộm vàng ánh trăng, hương thơm trên tóc phảng phất làm say đắm lòng người. Cảnh đẹp đêm cũng không so sánh được với vẻ đẹp trong mắt người mình yêu.
Anh dùng tay luồn qua mái tóc mượt khẽ bị cát trong gió đánh rối, bị ánh trăng nhuộm vàng óng, kéo cô lại gần trong gang tấc, khẽ đặt lên đôi môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn mới đầu dịu nhẹ ôn hòa giống như cách vỗ về bờ của sóng trên biển Sep-xpi, càng về sau càng cuồng nhiệt như những lúc thủy triều lên. Xen lẫn với nó là hương vị mềm mại của tình yêu chảy trong khoang miệng từng ngụm lớn, ngọt ngào dâng vào trong tim, khẽ khàng làm tê liệt mọi giác quan. Thân thể anh cũng giống như mất kiểm soát mà run lên trong nỗi khao khát.
Cơ thể cô cứng đờ, chân tay cũng cứng nhắc, cô bị cuốn theo bầu không khí mê hoặc ấy từ khi nào, cánh tay vô thức vòng tay qua cổ anh, ôm chặt lấy anh. Cả hai trong một khắc trở thành một thể thống nhất.
Dưới bầu trời trăng sáng tỏ rõ lòng người, chỉ có hai trái tim cuồng nhiệt đang vồ lấy nhau.
Sáng sớm hôm sau, máy bay cất cánh trở về Trung Quốc. Mọi dư vị ngọt ngào của ngày hôm qua vẫn còn vương vấn. Trên mặt người nào người nấy đều treo nụ cười. Dù cho chuyến bay hàng giờ đồng hồ khiến cơ thể bị đào rỗng đến kiệt sức, trái tim vẫn được lấp đầy bởi tình yêu.
Về đến nhà, dù rất không nỡ nhưng anh cũng phải tức tốc đến công ty để giải quyết nốt một số chuyện trong thời gian đi Mat-xcơ-va công tác.
Thẩm Thường Hi trạng thái không được tốt giống như anh. Cho dù tâm trạng rất tốt, cơ thể cũng không thể chịu được đau nhức mà phải nghỉ ngơi một ngày.
Đến chiều, cô đang nằm trên giường liền nhận được cuộc gọi của mẹ. Nói chuyện với bà xong cô không còn tâm trí để mệt nữa.
Bà thẩm gọi điện cho cô hỏi thăm tin tức của Tô Mộng Nhiên vì bà Tô gọi điện nói với bà rằng Tô Mộng Nhiên không biết đã đi đâu, một tuần rồi không về nhà, gọi điện cũng không nhấc máy. Bọn họ cũng hết cách đành phải nhờ bà hỏi cô. Bởi dù sao, Tô Mộng Nhiên cũng chỉ có một nguwoif bạn thân nhất là cô.
Thẩm Thường Hi đương nhiên không biết Tô Mộng Nhiên đang ở đâu vì vừa mới trở về từ khu du lịch hai tuần với Lê Cảnh Nghi.
Nghe ngữ điệu nghiêm túc của bà Thẩm. Cô biết Tô Mộng Nhiên chắc chắn đã gặp phải vấn đề gì đó, nếu không với thế lực của Tô gia sẽ không đến nước hỏi thăm tin tức từ nhà khác. Nghĩ lại mới thấy, quả thực trong suốt thời gian cô đến Mat-xcơ-va, Tô Mộng Nhiên không hề gọi điện lấy một lần ngoại trừ hôm trước khi đi có gọi điện cho cô nhắc nhở cô mấy chuyện không ngoài dặn cô phải cẩn thận.
Thẩm Thường Hi gọi điện thoại cho Tô Mộng Nhiên. Lần một lần hai, lần ba cũng không nhấc máy.
Tô Mộng Nhiên có một vài người bạn nữa ở Nhất Thành, Thẩm Thường Hi có kết bạn với vài người nhưng lúc gọi hỏi thì cũng chẳng có ai biết.
Thẩm Thường Hi không bỏ cuộc, cô nhờ bạn mình ở Nhất Thành làm việc trong giới giải trí, dò hỏi được số điện thoại phòng làm việc của tên họ Từ mà Tô Mộng Nhiên suốt ngày treo trên miệng kia. Bởi cô tin rằng vấn đề Tô Mộng Nhiên gặp phải trước giờ không phải liên quan đến hắn thì cũng là liên quan đến tài nguyên của hắn.
“Alo, quản lý của Từ tiên sinh xin nghe.” Một giọng nam trẻ tuổi nhấc máy.
“Tô Mộng Nhiên bây giờ có ở đó không?” Thẩm Thường Hi trong lòng đã nóng như lửa đốt, trực tiếp hỏi thẳng.
“Tô… Tô Mộng Nhiên là ai? Cô có nhầm máy không?” Đầu dây bên kia ngập ngừng giống như đang chột dạ.
Thẩm Thường Hi hạ giọng: “Không cần giấu diếm, tôi không phải ký giả. Là bạn của Tô Mộng Nhiên. Nếu như không nói rõ ra tôi tin là Tô gia cũng đủ để đè bẹp sếp của anh đấy.” Thẩm Thường Hi nén cơn tức giận. Cô biết họ Từ kia là người nổi tiếng, Tô Mộng Nhiên theo đuổi hắn suốt mười năm đã đủ vất vả. Đến thân phận chính thức cũng không được công khai.
Thật khiến người ta hết sức đau lòng.
Tô Mộng Nhiên ơi Tô Mộng Nhiên, cậu đã sống như thế nào sau khi dính phải một người như vậy.
“Cô Tô hiện tại không có ở đây. Tôi thực sự không biết cô đã đi đâu.” Anh ta im lặng một lúc rồi nói.
“Nhảm nhí hết mức. Tô Mộng Nhiên luôn luôn kè kè bên cạnh sếp của anh. Bây giờ một câu không biết là giải quyết tất cả?”
“Anh có tin không cần chờ Tô gia đến giải quyết, tôi cũng có thể làm cho các người không đứng nổi trong giới giải trí không?” Thẩm Thường Hi không nhịn nổi nữa. Bạn thân mình không rõ tung tích phía bên kia ù ù cạc cạc cho qua chuyện. Uổng cho Tô Mộng Nhiên luôn hy sinh tất cả, anh ta có được vị trí như ngày hôm nay tất cả đêu là nhờ Tô Mộng Nhiên. Thế mà nay lại một câu phủi hết sạch quan hệ.
Nghe giọng nói tức giận của Thẩm Thường Hi, quản lý của Từ Kính Hải cũng bắt đầu có chút khẩn trương.
Biết đã là bạn của Tô Mộng Nhiên, gia thế chắc cũng không phải dạng vừa nhưng vẫn cứng miệng tới cùng.
“Không phải chứ cô là cái gì mà dám đe dọa chúng tôi như vậy?”
Thẩm Thường Hi cười nhạt một tiếng: “Dựa vào cái gì á, dựa vào việc Tô Mộng Nhiên là chị em tốt của tôi. Nếu như cô ấy gặp phải chuyện gì, tôi có liều cái mạng này cũng sẽ tìm mấy người tính sổ. Tốt nhất thành thực một chút đi.”
Cô biết mấy người trong giới giải trí sợ nhất là phiền phức, cò sợ dân hơn sợ quan, một vài đánh giá xấu trên mạng cũng có thể khiến cho sự nghiệp của một người gặp nhiều sóng gió.
“…”
Kết thúc cuộc gọi, dọa cho tên quản lý kia vài câu nhưng Thẩm Thường Hi cũng chỉ lấy được một chút thông tin. Có vẻ như Tô Mộng Nhiên và Từ Kính Hải đang bất hòa. Tô Mộng Nhiên cũng không đến studio hai ngày nay.
Vậy là vẫn không có thông tin cụ thể của Tô Mộng Nhiên.
Đến chiều tối. Tô Mộng Nhiên gọi lại cho Thẩm Thường Hi.
Thẩm Thường Hi lo lắng đứng ngồi không yên, nghĩ đủ mọi cách nhìn thấy cái tên hiện lên liên không do dự mà nhấc máy.
“Tô Mộng Nhiên! Cậu đang ở đâu vậy, có biết là…” Thẩm Thường Hi vừa lo lắng vừa tức giận mất bình tĩnh suýt chút nữa hét lên nhưng còn chưa kịp phát tiết thì đầu dây bên kia có tiếng sụt sịt khóc lóc, cô đứng hình mất mấy giây. Không dám nổi giận cũng không đành lòng giận thêm được nữa, bây giờ quan trọng nhất là phải hỏi vị trí của Tô Mộng Nhiên rồi tới hỏi cô ngọn ngành mọi chuyện.
“Cậu đang ở đâu vậy Tô Mộng Nhiên?” Thẩm Thường Hi hạ giọng gặng hỏi.
“Tớ… đang ở quán bar.”
Vừa cúp máy, Thẩm Thường Hi tức tốc phi ngay tới quán bar Tô Mộng Nhiên gửi định vị. Đến nơi liền bắt gặp bộ dạng say khướt đến mềm người của cô nàng. Bên cạnh là mấy chai rượu Vokca loại mạnh.
Cô lòng đau thắt lại. Tô Mộng Nhiên lạc quan yêu đời, gặp chuyện gì cũng không nản chí lại đang mất hết nghị lực, dùng rượu giải sầu.
“Tô Mộng Nhiên..” Thẩm Thường Hi bước lại gần lay lay cô dậy.
Tô Mộng Nhiên lờ mờ mở mắt, nhìn thấy Thẩm Thường Hi trước mắt liền giống như người chết đuối vớ được cọc, với tay ôm lấy cô, giọng rề rà: “Thẩm Thường Hi, chị em tốt của tớ, cậu cuối cùng cũng tới rồi… Nào, ngồi xuống đây uống cùng tớ mấy ly, chúc mừng tớ thất tình…”
***
Thông báo của tác giả:
Đã bão chương xong rồi nè.
Dạo này truyện có vẻ nhạt, có ai thèm thịt không nào?