Lúc Lê Minh Huy đúng lúc quay ra, trên mặt thoáng hiện nét hoảng loạn. Dù chỉ là thoáng qua, sau đó liền trở về trạng thái bình thường, cười tươi đi lại gần chỗ cô.
“Chào chú nhỏ.” Thẩm Thường Hi mím môi, cười hết sức miễn cưỡng chào hỏi.
“Thường Hi? Sao cháu lại ở đây?” Lê Minh Huy ra vẻ bình tĩnh, hòa nhã hỏi cô.
Cô nhớ lại khuôn mặt lúc hắn quay ra mà đột nhiên nhìn thấy cô rõ ràng đã rất bất ngờ, tuy sau đó mấy giây liền trở lại bình thường nhưng cô vẫn có thể nhận ra được. Nhất định là đang nói xấu người nào đó nên mới chột dạ như vậy.
Thẩm Thường Hi đột nhiên có chút hối hận khi ban nãy không nhịn cơn đau bụng lại mà nghe xem hắn rốt cuộc đang toan tính cái gì. Bây giờ không chỉ vẫn còn đau bụng mà còn phải đối diện với bộ mặt giả tạo tươi cười này. Chẳng trách Lê Cảnh Nghi luôn nhắc nhở cô phải tránh xa người này hết sức có thể.
“Vâng, lúc nãy ăn no quá nên cháu hơi tức bụng muốn tìm một nơi nào đó ngồi hóng gió cho tiêu cơm.” Thẩm Thường Hi trả lời.
“Vậy à, Cảnh Nghi đâu, sao lại không bảo thằng bé đưa cháu đi?”
“Cảnh Nghi anh ấy đang nói chuyện với ông nội trong nhà.”
“Ố, chuyện gì vậy? Lại có thể để cháu tự mình ra ngoài này đi dạo.” Lê Minh Huy quan tâm là phụ, thăm dò là chính.
Thẩm Thường Hi vừa nghe là biết.
“Cái đó cháu cũng không biết. Là cháu tự mình muốn đi nên không bảo anh ấy.”
Lê Minh Huy gật gù, sau đó đột nhiên thở dài có chút khó xử.
“Cảnh Nghi tính tình vẫn là hờ hững lạnh nhạt. Đối với nó công việc lúc nào cũng đặt lên hàng đầu, hiện tại còn đang sắp sửa tranh cử chức chủ tịch, sau này có lẽ còn bận rộn hơn nữa, so với những người đàn ông bình thường khác sẽ không thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình. Cháu lấy thằng bé có phần sẽ thiệt thòi hơn người khác.”
“Nhưng ta vẫn mong là cháu sẽ luôn luôn ở bên thằng bé.”
Trước lời ‘quan tâm động viên’ đầy thành ý này, Thẩm Thường Hi chỉ có thể cười khinh trong lòng. Đây chính là anti fan chính hiệu giả danh fan trong truyền thuyết đó sao. Cô thật khinh thường nha…
“Chú nhỏ có lẽ có chút hiểu lầm với Cảnh Nghi rồi. Cảnh Nghi không hề lạnh lùng, chỉ có người không thân thiết với anh ấy mới nghĩ anh ấy như vậy. A, tin là chú nhỏ chưa tiếp xúc nhiều với Cảnh Nghi nên mới nói ra mấy lời này. Nhưng cháu vẫn cảm ơn chú nhỏ đã quan tâm nhiệt tình.”
Dám ở đây nói xấu bạn trai trước mặt bạn gái chính thức là cô đây, không thể tiếp tục khách khí nữa.
“À ừ, đó là chuyện đương nhiên.” Cảm thấy kế sách chia rẽ của mình không thành công, ngược lại còn bị phản chủ, Lê Minh Huy hiện ra vẻ bối rối không chút che dấu.
Nhưng một người có EQ cao như hắn, nhất định sẽ không để cho không khí rơi vào gượng gạo quá lâu.
“Ừm, thời gian cũng không còn sớm nữa. Ta cũng phải vào trong nhà rồi.” Qua một lúc hắn vén áo nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.
Trước khi đi còn tốt bụng nhắc nhở Thẩm Thường Hi: “À phải, ở đây không có đặt bàn nên không có chỗ nào có thể ngồi thưởng trăng được đâu. Nhưng ở cổng trước có bàn trà, cháu có thể đến đó.”
Làm như cô không biết vậy. Nếu như không phải đi tìm nhà vệ sinh, cô mới không ra chỗ này. Còn phải cùng anh ta diễn một trận chú cháu tình thương mến thương, quan tâm lẫn nhau.
Nhưng ngay lúc này đây, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Cô xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu chính là thích mấy chỗ kín đáo như thế này, có thể làm chuyện xấu mà không mấy người để ý.” Trên miệng còn treo một nụ cười đầy hàm ý.
Mà hàm ý này, đã thành công khiêu khích được khích được Lê Minh Huy.
“Ý của cháu là gì?” Thẩm Thường Hi nói xong câu, sắc mặt của hắn ta quả nhiên đã thay đổi. Giả bộ không hiểu ý, nhưng không còn giữ nét hòa nhã dễ gần thân thiện như ban nãy nữa, trên người toàn khí tức đối nghịch.
Thực ra Thẩm Thường Hi vốn dĩ chẳng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện ban nãy của Lê Minh Huy nhưng đoán cái dáng vẻ chột dạ kia nhất định không ngoài mục đích xấu nào đó liền bạo gan dọa cho hắn một chút.
Ai bảo lúc nào cũng đâm chọt sau lưng bạn trai cô, trên miệng thì lúc nào cũng là lời nói tốt, nhưng nghĩ lại thì không lúc nào là không chọc cho ông nội tức giận với Lê Cảnh Nghi. Bữa cơm nào về Lê gia có hắn cô ăn cũng không ngon.
Loại người làm chuyện xấu như hắn không xứng được ngủ ngon giấc.
“Thường Hi? Sao em lại ra đây? Anh đã đi tìm em mãi.”
Đang trong lúc không khí căng thẳng cũng may Lê Cảnh Nghi xuất hiện kịp thời.
“Cảnh Nghi. Con nói chuyện với ba xong rồi hả?” Lê Cảnh Nghi vừa đến, Lê Minh Huy đã nhanh chóng lột sạch lớp da đầy chột dạ kia cất vào trong túi.
“Ta ra đây hóng gió nên vô tình gặp được cháu dâu.”
Hóng gió cái khỉ gì chứ, không phải là làm chuyện xấu sao. Thẩm Thường Hi cũng đến cạn lời với sự giả tạo này.
Thẩm Thường Hi cho tay vào túi áo khoác anh, ôm nhẹ thắt lưng anh, nhìn anh rồi lại nhìn sang Lê Minh Huy.
“Nhưng chú nhỏ nói rồi, ở đây phong cảnh không đẹp. Em cũng cảm thấy như vậy.”
Lê Cảnh Nghi cho tay vào túi áo nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhìn cô tràn ngập tình yêu: “Vậy chúng ta vào nhà thôi. Sắp đến giao thừa rồi.”
Nói ai lạnh lùng? Nói ai hờ hững? Để chúng tôi ở đây show ân ái cho anh xem. Thẩm Thường Hi vẫn còn giận chuyện hắn ta nói xấu anh.
“Vâng.” Cô nhìn anh, đáng yêu gật gật cái đầu.
“Vậy chú nhỏ chúng cháu xin phép đi trước.” Sau đó cô giả bộ khách sáo, hơi cúi đầu xuống nói với Lê Minh Huy.
Lúc bọn họ ra ngoài. Bước qua năm mới chỉ còn có vài phút nữa, tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đều đã tập trung ở sảnh chính ở nhà tổ họ Lê.
Ông cụ Lê đứng ở giữa, sau đó phân theo cấp bậc. Bà Lê và ông Lê ở bên cạnh, sau đó là ông chú họ Lê. Lê Cảnh Nghi và Thẩm Thường Hi đứng một bên, tâm trạng nôn nao khó tả.
Lần đầu tiên đón năm mới ở một nơi xa lạ, Thẩm Thường Hi vẫn không nhịn được cảm giác phấn khích, nắm chặt lấy tay anh.
5..
Người hầu trong nhà đã bắt đầu hô hào đếm ngược để bắn pháo hoa chào đón năm mới.
4..
“Cảnh Nghi!” Cô hòa vào tiếng hét nói với anh.
3…
“Chúc mừng năm mới.” Cô không nhìn mặt anh. Trong lòng tràn ngập hưng phấn.
2…
“…”
1…
“Anh yêu em.”
Đoàng!
Từng đợt pháo hoa rực rỡ bắn lên trời. Trong giây phút hạnh phúc hân hoan đan xen. Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô trong ánh mắt chứa đựng hàng ngàn bông hoa: “Thường Hi! Chúc mừng năm mới.”
Sau khi đón giao thừa xong tất cả mọi người đều sẽ về phòng nghỉ ngơi.
Bà Lê sắp xếp cho anh và cô ở phòng trong cùng. Sau khi sắp xếp xong còn nhìn cô đầy gian xảo, kéo cô vào một góc, ghé sát tai nói với cô.
“Đêm nay rất ngắn hai đứa nhất định phải tranh thủ!”
“Chú ý an toàn!”
Thẩm Thường Hi hai má đỏ bừng, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Bà đâu có biết, cả hai người trong hai năm vẫn luôn duy trì tình yêu thuần khiết trong sáng, chưa từng vượt qua giới hạn. Mặc cho cô đã sẵn sàng tất cả.
Không phải cô chưa từng mong chờ, thậm chí còn có lúc nghi hoặc, anh đối với cô, không lẽ không có chút… dục vọng nào sao?
Người ta yêu nhau, không phải lúc nào cũng muốn gần gũi đối phương nhất có thể hay sao?
Nhưng Lê Cảnh Nghi cho dù có qua đêm cùng với cô ở núi tuyết Canvas, hay đi du lịch ở ngoài đảo, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài đối với cô cùng dịu dàng điềm tĩnh, bảo vệ hết mình. Không có gì gọi là dục vọng lấn át lý trí. Cô day day trán, không biết nên vui hay buồn nữa.