Nguyên chủ tên là Doãn Mạt, đại tiểu thư nhà họ Doãn. Tính tình kiêu căng, khó chịu, tiêu tiền như nước, lắm thói hư tật xấu. Trái ngược với vị này chính là nữ chính Linh Lung con gái của chủ tập đoàn Thịnh Vượng khá có tiếng tăm, hiền lành, đoan trang, chăm chỉ, tốt bụng.
Trước khi Linh Lung chuyển tới trường đại học A thì người được mọi người săn đón nhất là Doãn Mạt. Bỏ qua cái thói kiêu căng của cô thì cô cũng khá xinh đẹp, quan trọng là cô vừa có tiền lại vừa ngu ngốc. Chỉ cần ai nịnh bợ cô một chút là cô sẽ vung tiền cho người đó.
Sau khi Linh Lung đến, với tính cách hiền dịu, nhỏ nhẹ, được lòng người đã thành công khiến cho mọi người tung hô, săn đón. Mọi người dần chướng mắt Doãn Mạt, lúc nào cũng đem cô ra so sánh với Linh Lung. Nói cô chỉ được khuôn mặt đẹp, còn lại là một đứa ăn bám cha mẹ, ngu ngốc, tài năng không có.
Do tính tình tiểu thư bị nuông chiều từ nhỏ nên Doãn Mạt làm sao chịu được cục tức này. Khắp nơi chèn ép Linh Lung nhưng Linh Lung lần nào cũng cho qua, không muốn làm lớn chuyện. Điều này khiến Doãn Mạt nghĩ cô dễ dàng bắt nạt nên trong tiệc sinh nhật của Linh Lung, Doãn Mạt liền không sợ hãi bày trò ngay trong hang hổ. Cuối cùng đụng phải hổ bố Linh Việt.
Linh Việt yêu con gái như mạng liền nổi giận, lấy tất cả quyền thế của mình chèn ép Doãn gia khiến cho Doãn gia sụp đổ, gia đình li tán, trốn chui, trốn nhủi làm hành khất sống qua ngày.
Về phần nữ chính, sau khi Doãn gia sụp đổ liền vươn lên dẫn đầu trong tất cả các lĩnh vực, là hoa khôi trường đại học, nhân tài trăm năm của đất nước. Trong một lần làm thí nghiệm, do sơ suất Linh Lung làm phòng thí nghiệm phát nổ, vô tình mở ra một thông đạo dẫn đến một thế giới khác. Đó chính là nơi các vị thần cư ngụ, ở đó cô ta gặp và kết duyên với thần mặt trời vua của vạn thần cũng chính là nam chính rồi trở thành nữ nhân quyền lực nhất.
"Dậy đi."
Ly Thụy mở mắt ra, thấy Xuân Chi đang nằm trên mặt cô, tay nhỏ không ngừng vỗ trán cô bảo cô dậy.
Một cục lông lá dính trên mặt mình rất khó chịu, cô không nói lời nào, túm lấy nó ném đi.
"Chết tiệt! Sao cô lúc nào cũng ném tôi đi thế hả, có thể đối xử nhẹ nhàng với một động vật nhỏ bé đáng yêu không."
"Ngươi cũng đâu phải động vật."
Xuân Chi câm nín, nó có thể nói là nó tạm thời làm động vật được không. Bộ nó muốn lắm sao.
Hiện tại Ly Thụy đang ở trong bệnh viện, tuyến thời gian lúc này là lúc nữ chính đã chuyển đến trường đại học A. Các trò bắt nạt của Doãn Mạt đã bắt đầu sau 10 ngày nữ chính chuyển tới. Và lí do khiến nguyên chủ phải nhập viện cũng là do trò bắt nạt của cô ta, hôm đó sau khi tan học. Nguyên chủ âm mưu nấp trong góc khuất cầu thang, đợi nữ chính đi qua thì đẩy xuống. Không ngờ hại người không thành mình lại bị té đến gãy chân nhập viện. Cũng may là do ngã không quá cao nên không chấn thương não.
Doãn Mạt đã ở đây dưỡng bệnh 3 ngày, ngày mai là có thể xuất viện.
"Tỉnh rồi sao? Vậy thì mau dậy ăn cơm đi cái đồ xúi quẩy."
Ly Thụy không thèm nói chuyện với bà ta, tranh luận với loại người này tốn nước bọt.
Dì Trương không thấy cô trả lời, cũng không thấy cô tức giận như dự đoán có hơi ngạc nhiên.
'Bình thường chẳng phải con nhỏ này miệng mồm dữ dằn lắm sao, không chịu được người khác mắng mình dù chỉ một chữ, sao hôm nay im lặng vậy?'
Dì Trương là người hầu bên cạnh Doãn Mạt, do cha Doãn thường xuyên không có ở nhà, cô cũng không có mẹ nên để dì Trương chăm sóc. Nhưng bà ta không coi mình là người hầu, cả ngày chẳng làm gì lại thường xuyên bòn rút tiền của Doãn Mạt đi mua sắm, chơi bời.
Doãn Mạt không phải không chán ghét mà không đuổi bà ta, chỉ là miệng lưỡi của bà ta quá ghê gớm, đụng chuyện là bắt đầu khóc toáng lên rồi lôi ra biết bao lí lẽ làm người khác cãi không được. Lần nào Doãn Mạt muốn đuổi bà ta, bà ta cũng bắt đầu nói lời ngon ngọt lí lẽ khiến cha Doãn bênh vực bà ta rồi quay ra trách mắng cô.
Dần dần thấy làm gì cũng không có kết quả nên Doãn Mạt cũng chẳng thèm quan tâm, mặc bà ta thích làm gì thì làm vậy nên càng ngày bà ta càng hống hách, hình như bà ta đã coi mình là nữ chủ nhân của Doãn gia luôn rồi.
"Ăn đi."
Bà ta đặt mạnh khay cơm xuống bàn, vẻ mặt không kiên nhẫn. Do dùng lực quá mạnh mà cơm canh bị đổ ra ngoài, thậm chí còn có một ít cơm canh văng vào mặt Ly Thụy.
Ly Thụy hít sâu một hơi, sau khi mở mắt ra thì trong mắt cô tràn đầy lửa giận, cô quét một ánh mắt sắc như dao về phía bà ta khiến bà ta giật mình cứng đơ người. Cô vung tay, gạt khay cơm xuống đất vang lên những tiếng loảng xoảng chói tai. Sau đó cô bắt lấy con dao gọt trái cây trên bàn, không chút do dự phóng đi.
Con dao bay nhanh như cắt, sượt qua mặt bà ta để lại một đường cắt dài rồi cắm phập vào bức tường phía sau.
"BÀ! BIẾN!"
Cô gằn từng chữ, nếu lúc này cô có thể đi được, cô rất muốn túm bà ta ném ra ngoài cửa sổ.
Máu tươi từ vết cắt dữ tợn chảy xuống. Bà ta dường như không cảm thấy đau đớn, trong bà ta chỉ có sự sợ hãi, bà ta vội vã chạy ra khỏi phòng. Bà ta lúc này chỉ muốn chạy thật xa, càng xa Ly Thụy càng tốt.