Chương 147: Hẻm nhỏ ăn thịt người
Tôi ra mở cửa, bên ngoài là một thanh niên cao lớn, trạc tuổi tôi, tóc dài được buộc sau đầu theo kiểu đuôi ngựa.
Người đàn ông tóc dài cũng không phải rất đẹp trai, nhưng trông anh ta lại không kỳ lạ chút nào, trên người anh ta mặc một bộ đồ màu đen, đeo một đôi găng tay da màu đen, trông có vẻ rất có khí chất.
Trái tim tôi run lên, đó là một cao thủ, ít nhất là tu vi tam phẩm trở lên.
Anh ta liếc tôi một cái, nói: “Cô là Khương Lăng đúng không?”
“Anh là?”
“Tên tôi là Nanh Sói, là thành viên của văn phòng điều tra tài liệu X.”
Anh ta nói.
Tôi giật thót tim, kể từ khi phát hiện lăng mộ của tướng quân Liễu đến giờ, nhóm thứ nhất lập tức tiếp nhận công việc của nhóm thứ tư, toàn quyền xử lý chuyện về lăng mộ của tướng quân.
Một năm sau, tôi và Chu Nguyên Hạo đều phải đi vào lăng mộ của tướng quân, vì tiến hành nghi thức sống lại cho Chu Nguyên Hạo, đến lúc đó những người này đều là trở ngại.
“Mời vào trong.”
Tôi bình tĩnh nói.
Đợi Nanh Sói vào nhà xong, tôi nghiêm túc hỏi: “Không biết anh đến nơi này của tôi làm gì, có việc gì sao?”
“Tôi nghe nói cô đây là một thiên tài vẽ bùa?”
Anh ta nói.
Tôi thản nhiên nói: “Chỉ là lời đồn thôi, tôi chỉ là người mới vào nghề mà thôi.”
“Tổ trưởng Hồ của nhóm thứ tư đích thân khen ngợi, chắc chắn là không kém, cô Khương không cần khiêm tốn quá.”
Nanh Sói lạnh lùng nói, tôi cảm thấy cơ mặt anh ta chắc là bị liệt rồi, từ đầu đến cuối mặt đều không thay đổi chút nào.
“Vậy mục đích của anh đến đây hôm nay là?”
Tôi hỏi.
Nanh Sói nói: “Tôi muốn mua một ít bùa của cô Khương, danh sách đây.”
Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy, tôi nhìn thử, đều là bùa tôi có thể vẽ, nhưng số lượng tương đối nhiều.
“Giá thị trường của những cái này là một tỷ rưỡi, chúng tôi có thể trả hai tỷ, nhưng có điều có hơi gấp, phải hoàn thành trước ngày mười lăm tháng này, không biết cô Khương có thể vẽ xong không?”
Anh ta hỏi.
Tôi hơi không vui, tôi còn chưa đồng ý giao dịch với anh đâu.
Nhưng mà, thật ra tôi hiểu, vụ án kỳ quá lần này của văn phòng điều tra X rất có địa vị và quyền lực, tôi không thể đắc tội bọn họ được.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Dĩ nhiên là có thể, nhưng anh có thể nói cho tôi biết các anh cần nhiều bùa như vậy làm gì không?”
Nanh Sói vẫn lạnh mặt như cũ: “Thật xin lỗi, vấn đề này là bí mật quốc gia, tôi không thể nói được.”
Tôi lộ ra vẻ mặt thất vọng, nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng làm xong trước ngày mười lăm tháng này.”
Nanh Sói hỏi số tài khoản ngân hàng của tôi, sau đó lập tức gửi hai tỷ qua cho tôi, tôi cười nói: “Các anh thật là tin tưởng tôi, không sợ tôi cầm tiền chạy mất sao?”
Nanh Sói không có chút tế bào hài hước nào, nghiêm túc nói: “Không ai có thể thoát khỏi tay tổ chức chúng tôi.”
Tôi giật giật khóe miệng, ngượng ngùng cười.
Nanh Sói khẽ gật đầu với tôi, sau đó rời đi, anh ta đi rồi tôi mới than thở với Chu Nguyên Hạo: “Nhóm thứ nhất không hổ là nhóm thứ nhất, từng người đều giống y như nhau.”
Chu Nguyên Hạo vòng tay qua ôm tôi, cười nhẹ một tiếng: “Bọn họ chính xác là tư bản. Tổ một là tổ có thực lực mạnh nhất cả nước, thực lực của tổ trưởng bọn họ trải dài khắp nơi…”
Tôi bĩu môi, nói: “Nếu bọn họ lợi hại như vậy còn hỏi tôi mua bùa làm gì?”
Chu Nguyên Hạo xem kỹ danh sách, nói: “Quả nhiên sư phụ nói đúng, ngôi mộ kia của tướng quân rất sâu, ngay cả là tổ một cũng khó có thể đánh vào được. Chắc chắn là tổ một không thể thiếu bùa chú, đột nhiên bọn họ cần nhiều bùa như vậy, chứng tỏ lượng bùa còn lại trong kho không còn nhiều lắm, mà ngày mười lăm tháng này bọn họ lại có một cuộc tấn công quy mô lớn vào lăng mộ tướng quân.”
Tôi có hơi lo lắng: “Nếu tôi cung cấp bùa cho bọn họ có khi nào là giúp bọn họ thành công không?”
Chu Nguyên Hạo vỗ vỗ đầu của tôi: “Không cần lo lắng, bọn họ không vào được, huống chi để bọn họ vào trước dò đường cũng tốt, thật ra giúp chúng ta bớt không ít chuyện.”
Tôi tự nghĩ, sao lại có người xấu xa như anh chứ, nhưng tôi rất thích!
Một tuần kế tiếp, ngoại trừ việc đi học hầu như tôi đều không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều nhốt mình trong nhà vẽ bùa, khi sử dụng linh khí quá độ sẽ cùng Chu Nguyên Hạo “ba ba ba”, tôi dần phát hiện ra rằng không có biện pháp nào giúp khôi phục linh lực nhanh bằng “ba ba ba”
cả, người cửu âm vẫn là có lợi nhất.
Vào ngày 14 tôi đã vẽ xong toàn bộ bùa rồi, mặc dù tôi thường xuyên “ba ba ba”
nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi Nanh Sói mặt liệt đến tìm tôi thế nhưng lại phá lệ để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại lạnh mặt khen ngợi tôi một câu, nói tôi quả nhiên là thiên tài vẽ bùa.
Vào đêm ngày 15, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng sấm sét ở núi Hổ, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Chu Nguyên Hạo đã dậy rồi, anh nói với tôi chú Trịnh truyền tin đến, nói tổ một đã chết một thành viên.
Các thành viên của tổ một đều từ tu vi tam phẩm trở lên, mỗi người đều là tinh anh, nhưng lại tổn hại mất một người tại lăng mộ của tướng quân, tổng bộ của văn phòng điều tra tài liệu X chấn động, ra lệnh tạm dừng khai phá lăng mộ của tướng quân Liễu, liệt vào cấm địa thứ năm của Hoa Quốc.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại rất lo lắng, chúng tôi chỉ có thời gian một năm, một năm sau chúng tôi thực sự có thể thuận lợi tiến vào mộ thất sao?
Lại qua mấy ngày, tôi học xong, đang cầm bản vẽ ra khỏi lớp đột nhiên bị mấy học sinh nam chặn lại.
Tôi liếc mắt nhìn cậu học sinh dẫn đầu: “Hạ Thanh Lục? Có chuyện gì sao?”
Hạ Thanh Lục là học sinh nam xinh đẹp của chúng tôi, anh trai Hạ Thanh Vũ của anh ta là đại ca của vùng này, rất có thế lực, anh ta ở trong trường học cũng rất vênh váo, cả ngày diễu võ dương oai, là một tên cường hào, tôi cũng không có cảm tình gì với anh ta.
Hạ Thanh Lục nói: “Anh tôi muốn gặp cô.”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Tôi muốn đi vòng qua anh ta nhưng lại bị mấy học sinh nam phía sau chặn lại, tôi có chút không vui: “Đây là muốn đánh nhau sao?”
Hạ Thanh Lục nói: “Anh tôi thật sự rất có hứng thú với cô.”
Tôi nghiêm mặt nói: “Nhưng tôi không có hứng thú với anh ta.”
“Tốt nhất cô nên suy nghĩ lại đi.”
Hạ Thanh Lục lại nói.
“Không cần nghĩ.”
Tôi đẩy một học sinh ra rồi đi thẳng ra ngoài, Hạ Thanh Lục nói với theo sau lưng tôi: “Cô sẽ hối hận.”
Tôi có chút không biết nói gì, những người này có phải hay không có chút quyền thế liền bắt đầu vênh váo, cho rằng tất cả mọi người đều thua kém họ? Chỉ là một đại ca mà thôi, thực sự nghĩ mình là hoàng đế rồi sao?
Tôi trực tiếp vứt chuyện này ra sau đầu, mấy ngày nay quá nhàn nhã, tôi nghĩ mỗi ngày đều sống trong mơ màng cũng không phải việc tốt nên muốn kiếm việc gì đó để làm, lấy điện thoại ra, mở trang mạng về các hiện tượng siêu nhiên.
Không ngờ lần này lại có một sự kiện treo giải thưởng rất lớn.
Một đại gia treo thưởng ba trăm năm mươi triệu, nhờ những người can đảm và có năng lực đến giúp ông ta điều tra sự thật về việc con gái ông ta mất tích.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!