Chương 164: Người thần bí
Vương Khánh đột nhiên tan biến, tiếng cười thảm thiết vang lên trên đỉnh đầu tôi và Tư Hoàng Lăng.
“Các người cho rằng, món đồ chơi này có thể giết được tôi ư?” giọng nói của Vương Khánh truyền đến: “Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở đây!”
Đột nhiên, tôi cảm thấy rất khó thở, giống như ô xi đã trở nên loãng hơn, tôi ra sức hít thở nhưng hít không được.
Lẽ nào Vương Khánh đã lấy hết ô xi đi rồi?
Sau khi cô ta chết, linh hồn đã đồng hóa vào không gian ma này, giống như cô ta muốn làm cho chúng tôi ngạt thở mà chết.
Tôi thả tướng quân Kim Giáp ra nhưng nó bay lên không trung một vòng rồi lại bay về bên cạnh tôi, nói với tôi rằng, nó không tìm thấy Vương Khánh.
Việc thiếu ô xi một cách trầm trọng khiến cho nhận thức của tôi dần trở nên mơ hồ, Tư Hoàng Lăng đi tới đỡ lấy tôi, lớn giọng nói với tôi: “Kiên trì lên Khương Lăng, tôi dẫn cô ra ngoài.”
“Không ra được đâu…” tôi dựa vào vai anh ấy nhưng anh ấy vẫn nhất quyết muốn đi, thật không dễ dàng gì dìu tôi ra khỏi phòng quản lý, còn chưa kịp xuống lầu thì anh ấy đã ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tôi cũng rất nhanh không trụ được nữa, bên tai cứ văng vẳng tiếng cười sắc bén của Vương Khánh, cô ta đã hoàn toàn bị sự oán giận che mắt.
Tôi mò tìm miếng ngọc bội trên ngực, Chu Nguyên Hạo không có bất kỳ phản ứng nào, tôi cắn chặt răng, không được, tôi không thể chết.
Tôi ấn lên trán, cầu xin anh, mặc kệ anh là thứ gì đi nữa, cầu xin anh nhanh chóng khởi động đi, tôi vẫn muốn sống tiếp! Muốn tôi trả công cho anh như thế nào cũng được!
Tôi lảo đảo tiến lên trước vài bước, mắt đã lờ mờ không nhìn ra thứ gì nữa, kỳ lạ là thứ đồ trên trán tôi vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng tôi cũng không gắng gượng được nữa, đôi chân mềm nhũn ra rồi ngã xuống, chính lúc này, một bàn tay đưa ra ôm chặt lấy eo tôi.
Ai?
Vì thiếu ô xi nên trước mắt tôi là một mảng tối đen như mực, không nhìn thấy được thứ gì, tôi có thể cảm giác được đó là một người đàn ông, dáng người anh ta rất rắn rỏi, có cơ ngực và cơ bụng khỏe đẹp.
Anh là ai? Uông Lạc hay là Hàn Vũ Sâm?
Bất chợt, tôi cảm nhận được sức mạnh vô cùng lớn toát ra từ cơ thể người đàn ông thần bí này, sức mạnh đó quá mạnh, tôi cũng được tính là đã từng gặp được không ít ma quỷ và người tu đạo rồi nhưng bọn họ so với người ở trước mặt tôi quả thật chỉ là rác rưởi.
“A!” tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Khánh, cô ta kêu gào khàn cả tiếng: “Anh là ai? Tôi với anh không có thù hận gì, tại sao lại đến tìm tôi để gây phiền phức?”
Người đàn ông thần bí không trả lời, tôi cảm giác được toàn bộ không gian ma đang chấn động, giống như mọi thứ đều đang sụp đổ.
Vương Khánh đã hợp nhất làm một thể với không gian này, không gian ma sụp đổ chứng tỏ Vương Khánh đã chết.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai mà lại có thể tiêu diệt một lệ quỷ cao cấp trong phút chốc!
Người đàn ông này dìu tôi bước lên trước vài bước, đột nhiên đẩy tôi một cái về phía trước, tôi lập tức ngã nhào trên mặt đất, chính vào giây phút này tôi phát hiện ra mình đã có thể hít thở được.
Tôi ho dữ dội, phổi đau đến mức kinh khủng, nằm sấp người xuống rồi mới dần dần bình ổn trở lại, vật lộn nâng người lên thì phát hiện ra mình đã về đến tòa cao ốc văn phòng đó và đang ngồi trên nóc tòa cao ốc, màn đêm lạnh lẽo, gió lạnh thổi vù vù.
Tư Hoàng Lăng nằm bên cạnh tôi, tôi vội vàng đi tới liều mạng bóp vào nhân trung của anh ấy rồi hô hấp nhân tạo, người anh ấy bỗng co lên và hít vào một hơi lớn, sau đó ho khan dữ dội.
“Đội trưởng Hoàng Lăng, chúng ta được cứu rồi.” Tôi vui mừng nói.
Tư Hoàng Lăng mở to mắt, ánh mắt có chút mờ mịt: “Có người cứu chúng ta sao?”
Tôi gật đầu, anh ấy hỏi là ai, tôi cũng rất mơ màng, người đàn ông thần bí đó rốt cuộc là ai? Tại sao anh ta muốn cứu chúng tôi?
Lúc này, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Uông Lạc và Hàn Vũ Sâm chạy tới, tôi không nói lời nào, bây giờ mới đến là đến nhặt xác chúng tôi à?
Tôi nói ngọn nguồn mọi chuyện với hai người Uông Lạc, hai người Uông Lạc lo lắng tìm kiếm cửa vào không gian ma, văn phòng điều tra tài liệu X rất có hứng thú với cỗ máy có thể chế tạo dịch oán giận và ra lệnh cho bọn họ phải lấy được bằng mọi giá.
Tôi không nói gì, không gian ma đã hoàn toàn sụp đổ cùng với cái chết của Vương Khánh, đồ ở bên trong dĩ nhiên cũng không còn, hai người liên lạc với đội thứ tư của địa phương, đội trưởng Hồ nhanh chóng phái người tiếp quản toàn bộ tòa cao ốc văn phòng, chờ các chuyên gia nghiên cứu từ trụ sở thủ đô đến.
Nghe nói trong viện nghiên cứu của văn phòng điều tra tài liệu X có rất nhiều nhân tài, ở đó có một viện sĩ nghiên cứu rất kỹ về không gian ma, cho dù không gian có bị sụp đổ, cô ấy cũng có cách để vào bên trong.
Tôi nhún nhún vai, những điều này đều không liên quan đến tôi.
Vì có sự can thiệp của quân đội mà sự hỗn loạn của Hà Thành đã dần lắng xuống, Tư Hoàng Lăng mặc dù rất mệt, lại còn bị thương nhưng vẫn tiếp tục đi chỉ huy để kết thúc công việc, còn tôi thì lái xe về nhà.
Tôi cầm miếng ngọc bội nhẹ nhàng vuốt ve, miếng ngọc bội lạnh lẽo, đúng là bất luận tôi có kêu gào như thế nào đi nữa thì Chu Nguyên Hạo cũng không có phản ứng gì, tôi rất lo lắng, linh khí của trong cơ thể được truyền vào trong miếng ngọc bội, cho đến khi tất cả linh khí đều tiêu hao đi hết, tôi vô cùng mệt mỏi vừa ngửa đầu lên liền ngủ mất.
Tôi ngủ rất say, nằm mơ thấy một cơn ác mộng rất dài nhưng lúc tỉnh dậy tôi lại không nhớ gì hết.
Tôi hơi day day vào thái dương đau nhức, dạo gần đây thường xuất hiện tình trạng như vậy, tôi luôn nằm mơ thấy ác mộng, bị những cảnh trong giấc mơ dọa cho chết khiếp nhưng sau khi tỉnh dậy lại quên hết.
Trực giác của tôi nói với tôi rằng, cơn ác mộng đó chắc chắn có liên quan mật thiết tới cái trán của tôi.
Đột nhiên, một lồng ngực rộng rãi nhưng lạnh lẽo sát lại gần tôi, trong lòng tôi vui sướng quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Hạo Nguyên đang mỉm cười với tôi, tôi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Quá tốt rồi, trước đây sao tôi gọi anh lại không có phản ứng gì, tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má tôi nói: “Không sao rồi, còn phải cảm ơn em vì đã truyền linh khí cho anh, không thì anh đã không tỉnh dậy nhanh như vậy.”
Chu Nguyên Hạo nói với tôi, trước đây anh sử dụng năng lực quá mạnh, linh hồn thiếu chút nữa thì tan biến, sau khi đi vào trong miếng ngọc bội liền hôn mê, sau đó xảy ra chuyện thì cũng không biết gì cả, mãi đến khi tôi thổi vào trong miếng ngọc bội một lượng lớn linh khí, anh mới hồi phục lại.
Xem ra, người đàn ông thần bí đó, mãi mãi trở thành một điều bí ẩn.
Tôi rất muốn hỏi Chu Nguyên Hạo, tại sao anh ấy có thể có năng lực lớn mạnh như vậy nhưng từ đầu đến cuối tôi lại không mở miệng hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tôi cũng có bí mật mà bây giờ tôi không muốn nói cho anh ấy.
Linh hồn Chu Nghuên Hạo vẫn chưa hồi phục, chúng tôi liền đóng cửa lại, ở trong nhà suốt hai ngày hai đêm.
Sáng sớm ngày thứ ba, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cảm thấy Hà Thành có chút đìu hiu, rất nhiều cửa hàng vẫn còn chưa mở cửa tôi phải đi rất xa mới tìm được một quán bánh bao, mua vài cái bánh bao nhân rau muối với thịt.
Ăn sáng xong, chúng tôi lại đi siêu thị, bình thường ở Carrefour đông nghịt người nay người rất ít, chúng tôi mua đủ thức ăn cho một tháng, dự định sẽ ở yên trong nhà không quan tâm đến việc bên ngoài nữa.
Lúc này, Uông Lạc và Hàn Vũ Sâm đi tới bên trong một ngọn núi sâu ở tỉnh Tương Tịnh, rất nhiều công nhân đang làm việc hết sức mình, các loại máy móc tiên tiến đang đào xới ngọn núi ở đối diện, ở đây khắp nơi đều là những tảng đá rất lớn, giống như vừa mới trải qua một trận sạt lở núi.
Những người công nhân này, tất cả đều mặc quần áo nông dân lao động bình thường nhưng cơ thể mỗi người đều rất khỏe mạnh và được đào tạo có bài bản không giống công nhân mà giống quân nhân.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, thuốc nổ nổ tung đất đá, đám công nhân xôn xao lên, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chạy nhanh tới nói với hai người Uông Lạc: “Thủ trưởng, đường hầm đã được mở rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!