Chương 298
Bành Liễu Phi buông tôi ra, đứng dậy: “Các hạ muốn cô gái này sao? Cùng lắm chỉ là một cô gái mà thôi, các hạ muốn, cứ việc mang đi nhưng.”
Vân Kỳ đứng lên, chậm rãi rơi trên mặt đất, tay vừa nhấc, chén trà đã không thấy tăm hơi, ánh mắt anh ta âm trầm, khóe miệng mỉm cười nhìn Bành Liễu Phi, nói: “Anh cho rằng bản thân anh là thứ gì? Anh có tư cách gì biến cô ấy trở thành một vật phẩm, muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó?”
Bành Liễu Phi cảm giác được trên người áp lực uy nghiêm trên người anh ta, lại lui về phía sau hai bước, nói: “Tôi là đại doãn Âm dương trong Âm Dương Liêu, nếu như các hạ tấn công tôi, chính là đối nghịch với Âm Dương Liêu chúng tôi, các hạ xác định mình muốn cuốn vào trong trận tranh đấu sao?”
Vân Kỳ vô cảm vung tay lên, cơ thể của Bành Liễu Phi nổ tung một tiếng “đoàng”, trở thành một đóa hoa máu xán lạn, rơi rụng trên mặt đất, nơi nơi đều là máu và thịt.
“Người Oa Quốc ngu xuẩn.” Vân Kỳ nói một cách khinh thường, chậm rãi đi đến chỗ tôi, đánh một chưởng trên lưng tôi, chiếc đinh đâm vào xương tì bà của tôi lập tức bay ra ngoài.
“Vân Kỳ.” Tôi cảm giác linh lực trong cơ thể lại về rồi, từ trên mặt đất bò lên, cảm kích nói, “Cảm ơn anh, nếu không phải anh, hôm nay tôi nhất định phải chết.”
Vân Kỳ đưa một con lục lạc cho tôi, nói: “Lục lạc sửa được rồi, tôi mang về cho cô.”
Tôi nhận lấy thì thấy, bên trong đồng hoàn đã trở về, lay động, liền vang lên leng keng leng keng.
“Nhỏ máu của cô lên trên.” Vân Kỳ nói, “Nhận chủ trước.”
Tôi gật gật đầu, cắn ngón tay, nhỏ máu vào bên trong lục lạc, lục lạc lập tức nhộn nhạo phát ra một tầng ánh sáng vàng, ánh sáng vàng lướt qua, lại hiện ra một phù văn ánh sáng màu vàng, ánh sáng vàng biến mất, phù văn cũng đã biến mất.
Nhưng, tôi lại có thể cảm giác được, mình và lục lạc đã huyết mạch tương thông.
“ Lục lạc này, tên là chuông hút hồn.” Vân Kỳ nói, “Nó có thể hấp thu quỷ hồn, sau khi hút vào, cô có thể trực tiếp tiêu diệt quỷ hồn, cũng có thể làm như một vật chứa, đặt quỷ bên trong, đưa đi siêu độ. Chỉ có điều, thực lực bây giờ của cô hơi thấp, uy lực của lục lạc này sẽ bị giới hạn bởi thực lực của cô, hiện tại nhiều nhất có thể hấp thu quỷ vật cấp bậc ác quỷ, chờ tương lai thực lực của cô mạnh hơn, uy lực của nó cũng sẽ mạnh hơn.”
Tôi cầm chuông hút hồn, yêu thích không buông tay: “Ngài Vân Kỳ, thật là không biết nên cảm ơn anh như thế nào, anh có yêu cầu gì muốn tôi làm, anh cứ việc mở miệng, chỉ cần tôi có thể làm được, cũng không làm chuyện sai trái, tôi nhất định sẽ nỗ lực báo đáp anh.”
“Tạm thời tôi chưa có yêu cầu gì muốn cô làm.” Vân Kỳ nói, “Cô chỉ cần nhớ kỹ, cô nợ tôi một ân tình, ân tình này, sau này tôi nhất định sẽ tìm đến cô đòi lại.”
Tôi vội vàng gật đầu: “Bất cứ lúc nào cũng kính cẩn chờ đợi.”
Khoé miệng anh ta hơi nhếch lên, cười cười, trước kia anh ta cũng cười, nhưng nụ cười đó rất lạnh lùng đáng sợ, nhưng nụ cười này lại làm người ta cảm giác rất ấm áp.
Nụ cười này, là thật lòng thật dạ.
Anh ta vòng qua tôi, đi đến bên suối nước nóng, Mẫu Dạ Xoa sớm đã quỳ rạp trên mặt đất run bần bật, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Vân Kỳ tùy ý duỗi tay ra bóp nát Mẫu Dạ Xoa, anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn tới trang giấy trên mặt đất, chỉ nhìn chằm chằm Lòng đại sư trong suối nước nóng, nói: “Không ngờ rằng, nơi này lại có một người miêu mệnh, xuất hiện đi, tôi biết anh đã sống lại.”
Long đại sư run lên hai cái, từ trong nước đứng lên, khom người cung kính, nói: “Con mắt của đại tiên thật là tốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tôi là miêu mệnh.”
Miêu có chín mạng, cái gọi là miêu mệnh, chính là người có chín mạng, chỉ có một người như vậy trong một tỷ người, hắn có thể chết chín lần, nếu không thể giết hắn chín lần, hắn nhất định có thể sống lại.
Trong sách bà nói, người như vậy, mấy trăm năm chưa chắc đã sinh ra được một người, không ngờ rằng lại bị Long đại sư này đụng phải, thật là hương khói mồ mả tổ tiên.
“Chín cái mạng của ông, đã dùng năm cái.” Vân Kỳ nói, “Mà thực lực của ông, cũng chỉ mới là nhị phẩm trung cấp. Nhiều năm trước đây, tôi từng quen biết một người miêu mệnh, hôm nay tâm tình tôi tốt, không giết ông, quay trở về quê hương của ông đi, không được đến thành phố Hà Thành.”
Tôi thấy tình hình, vội vàng nói: “Ngài Vân Kỳ, ông ta chưa thể đi, nếu ông ta đi rồi, ai tới phá giải trận pháp ở học viện Mỹ thuật.”
Vân Kỳ hơi hơi gật đầu: “Có lý, vậy giải quyết xong chuyện rồi hãy đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!