Chương 301
Cho nên, trong lòng cô ta có vài phần tán đồng với việc tôi chọn một nơi xa xôi như thế này.
Xe dừng ở cửa thôn bỏ hoang, nhà bên trong phần lớn đều là nhà đất, rất nhiều nóc nhà đều bị sụp, nơi nơi đều là đất đá vụn văng tứ tung.
Tôi để mọi người xuống xe trước, đến trong thôn làm quen địa hình một chút, buổi tối còn trừ quỷ. Lưu Dũng Nhạc lại nói: “Thầy Khương, vì sao quỷ hay xuất hiện vào buổi tối?”
“Bởi vì ban ngày dương khí mạnh, buổi tối âm khí mạnh, đặc biệt là giữa mười một giờ nửa đêm đến một giờ rạng sáng, theo như lời thời xưa giờ Tý là thời điểm âm khí nặng nhất trong vòng một ngày, bởi vậy lúc này dễ gặp quỷ nhất.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
“Nếu vậy ban ngày có phải sẽ không gặp quỷ hay không?” Lưu Dũng Nhạc tiếp tục hỏi.
“Không phải.” Tôi nghiêm túc nói, “Tuy rằng ban ngày dương khí mạnh, nhưng đối với quỷ có đạo hạnh cao mà nói, chút dương khí này không đáng kể chút nào, chỉ cần buổi trưa không tiếp xúc với ánh mặt trời lớn, chúng nó có thể làm đủ chuyện ác.”
Lưu Dũng Nhạc nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Sao cả đời tôi cũng chưa từng gặp quỷ?”
Tôi cười nói: “Cả đời cô mới dài bao nhiêu, đã dám nói sẽ không nhìn thấy quỷ?”
Lưu Dũng Nhạc hoảng sợ, cô ta nói nhỏ như vậy, đến cả người bên cạnh chưa hẳn đã có thể nghe được, mà tôi lại nghe thấy rành mạch.
Tôi tiếp tục nghiêm túc nói: “Các người có thể không tin quỷ hồn, nhưng tuyệt đối không thể coi khinh nó, bởi vì các người muốn giao tiếp cùng chúng nó, một người không cẩn thận, mạng của các người sẽ toi.”
Mọi người tỏ vẻ không đồng tình, trong lòng tôi thầm nói, xem ra đêm nay phải cho các người liều một phen.
Khi màn đêm dần buông xuống, mặt trời lặn xuống phía tây, vầng trăng khuyết từ từ mọc lên trung tâm thiên cung, ánh trăng lạnh lẽo rắc xuống, phủ lên mặt đất một lớp sương bạc cực kỳ nhẹ.
Tôi bảo Tư Hoàng Lăng chiếu ánh đèn ra xa, lấy một chồng trấn tà ám phù ra, đưa cho bảy người, mỗi người đều được phát một tấm, nói: “Bây giờ, mọi người đi vào trong thôn bỏ hoang, sau một giờ rạng sáng mới có thể ra, nếu gặp thứ bẩn thỉu, thì dựa theo phương pháp xua đuổi như trong quyển sách nhỏ tôi đã đưa cho mọi người trước đó. Nếu gặp phải một thứ lợi hại, thì dùng bùa chú trong tay.”
Tôi nhìn bọn họ đều tiện tay nhét trấn tà ám phù bỏ vào trong túi, biết bọn họ không coi trọng chuyện này, liền nghiêm túc nói: “Mọi người nhất định không được thiếu cảnh giác, coi như trong thôn này có những tên tội phạm cực hung ác ẩn náu. Nhớ kỹ, nếu như các người phạm phải một sai lầm, đều có thể dẫn đến cái chết của mình, hoặc là đồng đội.”
Thấy bọn họ vẫn không để trong lòng, tôi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Được rồi, hiện tại chia làm hai tổ nhỏ, phân công nhau hành động.”
Nhìn bọn họ đi vào thôn bỏ hoang, Tư Hoàng Lăng nói: “Nhớ năm đó, tôi cũng không tin trên đời có quỷ, nhưng tôi vừa bước vào Cục Cảnh Sát làm vụ án thứ nhất, đã hung hăng vả vào mặt tôi.”
Tôi nhớ tới câu chuyện lúc ấy Cao Thanh Hoàng kể cho tôi, nói lúc Tư Hoàng Lăng phá án gặp phải một cái chân thối kinh khủng, thối đến nỗi ngủ cũng không dám cởi giày, sau này phá án, chân thối không sao hiểu được, hoá ra người chết trong vụ án mạng đó khi còn sống mắc bệnh chân thối nghiêm trọng.
Tôi không nhịn được cười.
Tư Hoàng Lăng có chút lo lắng mà nói: “Bọn họ đều là người mới, để bọn họ một mình đối mặt quỷ hồn, thật sự thích hợp sao?”
Tôi vỗ vỗ vai của anh ấy, nói: “Đừng lo lắng, thôn này rất nhỏ, một khi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lập tức chạy đến cứu viện. Huống chi trong thôn chỉ có một con oán quỷ lợi hại, tôi cho bọn họ trấn tà ám phù là có thể đủ giải quyết.”
Nói xong, tôi ngồi xuống viên đá lớn ở cửa thôn, vểnh lỗ tai lên cẩn thận nghe, trong phạm vi một dặm, tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân của bọn họ.
Trong bảy người này, chỉ có hai nữ sinh, sau khi chia làm hai tổ, mỗi người một tổ, Lưu Dũng Nhạc đi cùng hai người nam sinh, nhưng cô ta trời sinh lá gan lớn, cầm súng đi đằng trước.
Những khẩu súng bọn họ sử dụng đều là súng lục linh năng mà trong cục phân phát cho bọn họ. Súng được sử dụng không phải là đạn thông thường mà là đạn chu sa, làm bằng chu sa, có độ sát thương nhất định đối với quỷ hồn cấp thấp.
Khi đi ngang qua một ngôi nhà được bảo quản coi như khá nguyên vẹn, cả ba bất ngờ nghe thấy tiếng động bên trong.
Lưu Dũng Nhạc dừng bước chân lại, nghiêng đầu hỏi: “Các người đều nghe thấy sao?”
“Nghe thấy.” Một nam cảnh sát trong đó nói, “Hình như là tiếng chén sứ ném vỡ nát rơi trên mặt đất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!