Chương 335
Tính cách của Lâm Khả Khanh rất lãnh đạm, ngày thường rất ít liên lạc với mọi người, bạn bè có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô ấy gọi điện thoại tới, nhất định có chuyện gì quan trọng.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Nguyên Hạo một chút, sau đó cầm lấy điện thoại.
Tôi vừa thấy tin nhắn, lập tức ngây ngốc.
Tin nhắn rất ngắn gọn: “Buôn ma túy bắt cóc, hãy báo cảnh sát.”
Buôn ma túy?
Tôi mới vừa báo lên chuyện hiệu trưởng Đồng buôn lậu ma túy, bạn tốt của tôi đã bị buôn ma túy bắt cóc?
Chẳng lẽ là đám người hiệu trưởng Đồng cố ý làm?
Nhưng, chuyện này tôi chỉ nói cho Tư Hoàng Lăng, Tư Hoàng Lăng nhất định sẽ không phản bội tôi, cũng sẽ không nói chuyện này cho người khác.
Chẳng lẽ thật sự là…… Trùng hợp?
Vận khí của Lâm Khả Khanh cũng quá kém đi?
“Sao lại thế này?” Chu Nguyên Hạo bị chuyện nào đó quấy rầy rất không vui, tôi sốt ruột nhảy dựng lên, xoay người đi lấy quần áo: “Bạn của em bị buôn ma túy bắt, em phải đi cứu người.”
Chu Nguyên Hạo càng bất mãn hơn, duỗi tay ôm tôi trở về, ấn ở trên giường, cơ thể đè ép xuống dưới, hung hăng hôn lên môi tôi.
Nụ hôn này của anh ấy, tràn ngập tính xâm lược, đầu lưỡi quấn lấy trong miệng tôi, đầu lưỡi của anh ấy rất lạnh rất buốt, nhưng có mùi cỏ thoang thoảng, ngậm trong miệng có cảm giác như kem que với vani.
Tôi không nhịn được ôm lấy cổ anh ấy, sa vào trong nụ hôn này, trong đầu mộng mị, đột nhiên nghĩ tới, “Hung khí” của anh ấy tôi còn chưa ngậm đâu, không biết có phải cũng là hương vị này hay không?
Từ từ, hiện tại không phải lúc nghĩ cái này!
Tôi một tay đẩy anh ấy ra, nói: “Được rồi được rồi, em còn phải đi cứu người nữa, anh ở nhà chờ em, chờ em trở lại sẽ cho tên nhóc anh ăn no như sói như hổ.”
“Đứng lại.” Chu Nguyên Hạo nói, “Tôi đi cùng em.”
“Không cần đi.” Tôi nói, “Em có thể thu phục.”
Ánh mắt của Chu Nguyên Hạo lộ ra vài phần sát khí: “Lại dám quấy rầy chúng ta ‘ tu luyện ’, em cảm thấy tôi sẽ bỏ qua bọn họ sao?”
Tôi hết chỗ nói rồi.
“Đúng rồi.” Anh ấy lại nói, “Gọi điện thoại thông báo cho Tư Hoàng Lăng, nếu cảnh sát đã khống chế được, chúng ta tùy tiện đi cứu, chỉ có thể rút dây động rừng.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, lập tức gọi điện thoại cho Tư Hoàng Lăng, sắc mặt Tư Hoàng Lăng có chút thay đổi, nói: “Theo báo cáo của đường dây, họ sẽ giao hàng tại bến tàu Hắc Thiên Bình lúc ba giờ sáng, chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi.” Nói tới đây, anh ấy dừng một chút, nói, “Khương Lăng, hiện tại không thích hợp rút dây động rừng.”
Sắc mặt tôi trầm xuống: “Bạn của tôi đang ở trong tay bọn họ, hai cô gái trẻ tuổi, nếu không ra tay cứu người, các cô ấy sẽ nguy hiểm.”
Phải biết rằng, đối với các cô gái trẻ tuổi mà nói, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ là bị giết đơn giản như vậy.
Khả Khanh trong lúc nguy hiểm nghĩ tới tôi mà cầu cứu đầu tiên, là tin tôi, nếu tôi không đi cứu cô ấy, để cô ấy bị những tên buôn ma tuý khốn kiếp đó chà đạp, tôi chết cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Nhưng, Tư Hoàng Lăng nói cũng đúng, nếu hiện tại ra tay, khẳng định sẽ dọa đến tên Mã kia, đến lúc đó nỗ lực trước kia không chỉ hủy trong một sớm một chiều, còn có thể sẽ hại chết rất nhiều người.
Chu Nguyên Hạo đè bả vai tôi lại, nói: “Không sao, chúng ta âm thầm cùng qua đó, bảo vệ bạn của em.”
Tôi ngắt điện thoại, gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Chu Nguyên Hạo lấy notebook ra, bắt đầu thao tác network, nhìn mười đầu ngón tay thon dài của anh ấy nhanh chóng tung bay trên bàn phím, trên màn hình xuất hiện vô số số hiệu, tôi trợn mắt há hốc mồm.
“Anh… Còn là một hacker?” Tôi không nhịn được hỏi.
Chu Nguyên Hạo nhìn tôi liếc mắt một cái: “Máy tính rất khó sao? Khi mười hai tuổi tôi đã đột nhập vào cục hệ thống an toàn quốc gia của nước Mỹ.”
Tôi lại á khẩu lần nữa, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với anh ấy, sự tài giỏi này, tôi cho một trăm điểm, cho dù anh kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!