Chương 348
Chu Nguyên Chính ý vị thâm trường nhìn tôi một chút, nói: “Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận vì lựa chọn hôm nay.”
Tôi trợn mắt, nói: “Cho nên tôi mới chán ghét người tự cho là đúng.”
Chu Nguyên Chính vừa đi đến cửa, bỗng nhiên trông thấy Chu Nguyên Hạo đang đứng ở đó lạnh lùng nhìn mình, cậu ta lại hoàn toàn không sợ, cứ vậy tiếp tục đi tới.
Ngay khi bả vai hai người chạm vào nhau, Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên xuất thủ, tốc độ cực nhanh, bắt lấy vạt áo của Chu Nguyên Chính, cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị áp vào vào bên trên cửa thủy tinh.
“Ở ngay trước mặt tôi mà dám đụng vào người phụ nữ của tôi?” Chu Nguyên Hạo dùng cánh tay gắt gao đè ép cổ cậu ta, anh rất dùng sức, ép tới mặt Chu Nguyên Chính đỏ bừng lên.
Chu Nguyên Chính cũng không phải đèn đã cạn dầu, cánh tay khẽ động, ở bên trong hai bồn hoa trong phòng cách bọn họ gần nhất, nhành hoa bỗng nhiên lớn lên mấy lần, hướng về phía cổ Chu Nguyên Hạo quấn tới.
Chu Nguyên Hạo cũng không quay đầu, khoát tay, những nhành hoa liền cuốn lấy cánh tay anh.
Nhành hoa rất liều mạng nắm kéo, tựa hồ muốn kéo đứt cánh tay anh, ai ngờ căn bản kéo không nhúc nhích, cổ tay anh vừa dùng sức thì một đám đốt lên bên trên nhành hoa, đốt tới gốc rễ.
“Chu Nguyên Chính, tôi cảnh cáo cậu, đừng lại tự cho là thông minh.” Chu Nguyên Hạo nhích lại rất gần, bốn mắt nhìn nhau, anh lãnh khốc nói: “Nếu như còn có lần sau, tôi không ngại bẻ gãy hết tứ chi của cậu trước mặt mẹ cậu đâu.”
“Nguyên Hạo, dù sao hai người cũng là anh em, chỉ vì một cô gái mà muốn đánh muốn giết sao?” Tôi không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết câu nói nghe như hiền lành này là xuất từ miệng người kia.
Mẹ kế Chu Nguyên Hạo, mẹ ruột Chu Nguyên Chính—— Mộ Ngọc Vy.
Mộ Dung là một họ rất lâu đời, xuất từ Hoàng tộc Tiên Tư, nghe nói Mộ Ngọc Vy là Mộ Dung gia tộc một trong những người còn sót lại của gia tộc, tín ngưỡng Tát Mãn của bọn họ có lực lượng to lớn vượt mức bình thường.
Chu Nguyên Hạo cũng không buông Chu Nguyên Chính ra, nghiêng đầu một chút nhìn về phía bà ta: “Mộ Ngọc Vy, bà nên dạy bảo cậu ta cho tốt. Nếu như các người muốn xem tôi là kẻ địch thì cứ khai chiến, cứ việc nói, tôi có nhiều thời gian chơi cùng các người lắm.”
Mộ Ngọc Vy làm ra vẻ kinh ngạc cực độ: “Vũ Hạo, hai đứa là người một nhà, làm sao lại là kẻ địch giao chiến? Phải biết, cổ nhân nói rất hay, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, hai anh em các con hoà giải mới là biện pháp tốt nhất.”
“Không có khả năng.” Hai người cùng nhau nói.
Mộ Ngọc Vy mỉm cười: “Nhìn xem, giữa hai đứa còn rất ăn ý.”
Tôi cúi đầu xuống không nói lời nào, Mộ Ngọc Vy lòng dạ rất sâu, sâu đến có chút đáng sợ, tôi ra mỗi một quyết định đều phải nghĩ lại kỹ càng, không chừng sơ ý một chút liền rơi vào bẫy của bà ta.
“Dù cho như thế nào, nó cũng là em ruột của con, con buông nó ra trước đi.” Mộ Ngọc Vy dịu dàng nói.
Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lát, buông Chu Nguyên Chính ra.
“Nguyên Chính, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta mau trở về đi thôi.” Mộ Ngọc Vy vẫn dịu dàng như vậy, với cách nhìn của đàn ông thì đây đúng là một đóa bạch liên hoa sống sờ sờ.
Phụ nữ ghét nhất chính là bạch liên hoa và trà xanh, mà đàn ông thì lại thích bộ dạng này.
Chu Nguyên Chính chạy đi, Mộ Ngọc Vy ý vị sâu xa nhìn tôi một chút, Chu Nguyên Hạo tới an ủi tôi: “Em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì, người hung ác hơn Chu Nguyên Chính em gặp qua cũng không ít, chỉ là một tên Chu Nguyên Chính này, em còn không để vào mắt.”
Chu Nguyên Hạo cầm tay của tôi: “Đừng lo chăm sóc hoa cỏ này nữa, anh dẫn em đi dạo chơi thành phố thủ đô.”
Tôi liếc mắt nhìn chiếc Ferrari màu xám của anh, có chút im lặng: “Có thể khiêm tốn một chút không?”
Chu Nguyên Hạo nhẹ gật đầu: “Đi, em lên xe trước, anh dẫn em đi chọn xe.”
Chọn xe?
Tôi không hiểu chuyện gì, anh lái xe mang tôi đến một bãi đậu xe dưới tầng hầm, tôi phát hiện bên trong tất cả đều là đủ loại xe sang, tôi cũng hoài nghi có phải mình đã đến nhà kho của nhà máy sản xuất ô tô không.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!