Chương 452
Chu Nguyên Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, anh ấy xoay người tôi lại, rồi bỗng chốc hôn lên môi của tôi, môi lưỡi dây dưa, anh giống như mãi mà vẫn không biết thỏa mãn, không ngừng đảo loạn bên trong môi lưỡi của tôi, tay anh cũng ôm chặt tôi hơn, dường như chỉ cần anh buông tay ra, tôi sẽ bay đi mất bất cứ lúc nào vậy.
Một lúc lâu sau, chúng tôi tách ra, trong giọng nói của anh còn mang theo chút cần khẩn: “Khương Lăng, em đừng rời bỏ anh được không? Anh sẽ đối tốt với em, mãi mãi đối tốt với em, che chở cho em, bảo vệ bên cạnh em, dù em muốn xuống Địa Ngục thì anh cũng sẽ đi cùng em.”
Lời tâm tình thật động lòng người, lòng tôi cũng run lên nhè nhẹ, trong lòng có một loại xúc động dâng trào, dường như có người đang nói với tôi: Đồng ý với anh ấy, đồng ý với anh ấy, dù thế giới này có huỷ diệt, cho dù trong sông sâu hay biển lửa, mãi mãi cũng ở cùng một chỗ với anh.
Nhưng mà, lý trí của tôi lại nói với tôi, không thể tin tưởng anh được.
Tôi thật sự hận chính mình, vì cái gì mà tôi lại không nhớ nổi từng li từng tí chuyện kiếp trước xảy ra với anh.
Nhưng tôi biết, việc tôi chuyển thế đầu thai rồi, chắc chắn có liên quan tới anh.
“Khương Lăng?” Thấy tôi không đồng ý, Chu Nguyên Hạo lo lắng thúc giục tôi, tôi trở mình rồi nói: “Em mệt mỏi quá, ngủ đi.”
Trên mặt của Chu Nguyên Hạo hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng, anh còn muốn nói gì đó, bất chợt lại có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai?” Giọng điệu của anh không tốt chút nào, anh hỏi.
“Là tôi, thưa cậu chủ.” Người nói chuyện là chú Trịnh.
Chu Nguyên Hạo mặc quần áo rồi đứng dậy, sau đó hôn một lên đỉnh đầu của tôi, nói: “Không được từ chối tôi, Khương Lăng.”
Anh đi ra cửa, tôi nghe thấy giọng chú Trịnh hạ thấp xuống nói: “Cậu cả, người của nhà họ Hoa tìm tới cửa.”
Giọng nói của Chu Nguyên Hạo lạnh lùng vang lên: “Loại chuyện này còn cần tới nói cho tôi nữa sao?
Trực tiếp đuổi đi là được.”
Chú Trịnh hạ giọng thấp xuống: “Cái cô Hoa Tuệ Nghiên kia dám đổi trắng thay đen, nói cậu cả và cô Khương cấu kết với yêu quái Hoàng Thân, giết chết con cái nhà họ Đại và nhà họ Uông, cướp ngọc bội của ông Trần Gia Hành.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ đê tiện, Khương Lăng vốn không nên cứu cô ta. Nhà họ Hoa và nhà Đại, nhà họ Uông, bây giờ cũng đang ở dinh thự nhà họ Chu sao?”
“Đúng vậy, bọn vẫn gây chuyện ở đó, ông cụ tức giận đến mức kiệt sức.”
Đáy mắt Chu Nguyên Hạo tràn ngập một luồng sát ý lạnh như băng: “Một đám không biết trời cao đất rộng, đi thôi.”
Tiếng bước chân ngày một xa, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghỉ ngơi mấy tiếng, tôi đột nhiên nghe tiếng thở trầm hừ hừ vang lên bên cạnh, mở mắt ra xem thử thì nhìn thấy một đôi mắt ướt sũng đang nhìn qua.
Tôi cứ nhìn cái đầu con chó đen lớn đang ghé vào bên gối đầu của mình, nói: “Mày chui từ đâu vào vậy?”
Chú chó đen hừ hừ hai tiếng, đầu ghé sát vào bên chân của tôi, tiếp tục dùng ánh mắt vô tội nhìn tôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!