Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhật Kí Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn - Khương Lăng

Chương 707

Tôi không thể vào được từ cổng chính, chỉ có thể trèo tường vào, một đường đi gặp được không ít minh tinh. Nằm sâu trong khu biệt thự, biệt thự của Vân Kỳ là một trong những căn biệt thự đắt nhất, lộng lẫy như một lâu đài vậy.

Xung quanh biệt thự không có trận pháp nên tôi có thể trực tiếp đi vào, phát hiện Vân Kỳ đang ngồi bên giường, dịu dàng đắp chăn cho Nguyệt Hy.

“Nguyệt Hy!” Tôi vội vã vào ôm cô bé trong sự ngạc nhiên, nước mắt tôi ngay lập tức chảy ra. “Yên tâm đi, cô bé không sao đâu.” Vân Kỳ nhẹ nhàng đè bả vai tôi lại, tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, trong lòng sinh ra áy náy nồng đậm: “Vân Kỳ… Xin lỗi, tôi xin lỗi vì điều đó.”

Vân Kỳ mỉm cười nói: “Anh đã nói nhiều lần rồi, cho dù em đối với anh ra sao, anh sẽ không bỏ cuộc.”

Vẻ mặt tôi lộ ra sự bi thương: “Anh cũng không có tội tình gì mà.”

“Đây có thể là số phận của anh rồi.” Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Nguyệt Hy: “Cô bé rất đáng yêu, không hổ là con gái của em. Em ở lại với cô bé đi, anh đi chuẩn bị cho em thứ gì đó để ăn.”

Nhìn vào bóng lưng của anh ta, tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.

Nguyệt Hy ngủ rất sâu, tôi không đánh thức cô bé, xoay người nhìn Tống Anh, cô ta bị thương rất nặng, nhưng Vân Kỳ đã cho cô ta uống đan dược chữa thương, tính mạng đã được bảo vệ, phỏng chừng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại bình thường.

Tôi đến nhà bếp thì thấy Vân Kỳ đang tự nấu ăn, trái tim tôi thấy khó chịu: “Vân Kỳ, tôi thực sự không xứng đáng với những gì anh làm cho tôi đâu.”

Tay Vân Kỳ hơi dừng lại, sau đó lấy lại tinh thần, nụ cười buồn bã: “Anh cũng biết tình cảm của anh dành cho em không có kết quả. Nhưng chúng ta là người thuộc cùng một tộc, một khi yêu một người cũng không cách nào thay đổi, đây có lẽ chính là số kiếp của anh rồi.”

Nói xong, anh ta đổ một nồi súp đầy đủ dinh dưỡng vào bát: “Em tiêu thụ quá nhiều linh lực, cần phải bổ sung nguyên khí, anh đã cho thêm một củ nhân sâm hàng thiên niên kỷ trong súp, em nếm thử tài nghệ của anh xem.”

Tôi uống một ngụm súp, rất ngon, nhưng khi tôi ăn cũng không cảm nhận được hương vị gì.

Anh ta rất quan tâm đến tôi, nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của anh ta dành cho tôi, anh ta càng tốt với tôi thì tôi càng thấy khó chịu.

Vân Kỳ vẫn mang theo nụ cười ôn nhu bình thản như cũ, không chút để ý, làm cho tôi như ngồi trên cây kim vậy.

“Mẹ ơi!” Nguyệt Hy bỗng nhiên kêu to lên, tôi và Vân Kỳ vội vàng chạy vào, phát hiện cô bé đang cô đơn ngồi khóc trên giường. Tôi vội vàng ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô bé: “Nguyệt Hy ngoan nào, có mẹ ở đây.”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận