Chương 89: Sinh nhật của em
Tôi tức giận, nện một đấm vào ngực anh: “Chu Nguyên Hạo, anh điên rồi hay sao?”
Chu Nguyên Hạo cười ha ha, ôm vai tôi quay người tôi, để cho lưng của tôi dán vào lồng ngực anh, anh chỉ lên trời, nói: “Em nhìn kìa.”
Tôi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
“Bùm! Bùm! Bùm!” Nhiều chùm pháo hoa lần lượt nở rộ, chiếu trên màn đêm đen những màu sắc khác nhau, giống như từng tia ánh sáng dần hợp lại một thác nước, chảy từ trên không trung xuống.
Tôi hưng phần nói: “Đẹp quá đi mắt, pháo hoa bắn ở đâu vậy?”
Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, anh nói rõ ràng từng chữ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tôi lập tức bối rồi.
Sinh nhật?
Hôm nay là sinh nhật của tôi sao?
Ngày hôm nay hình như là mùng 5 tháng 8, thật sự là sinh nhật của tôi, từ sau khi bố tôi qua đời, không còn ai nhớ tới sinh nhật của tôi nữa, dần dần, chính tôi cũng quên mắt luôn.
Thế nhưng anh lại nhớ rõ ràng.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt tôi, anh tới gần, thay tôi hôn lên những giọt nước mắt đang chảy xuôi: “Đừng khóc, khi còn bé, mẹ đã nói với tôi, khóc trong ngày sinh nhật thì sẽ khóc cả năm đó luôn.”
“Ai nói tôi khóc chứ?” Tôi quệt tay lau mặt: “Tôi đâu có khóc đâu, đây là nước trong bể bơi mà.”
Anh mỉm cười: “Em nói là nước thì chính là nước.”
Anh nâng eo tôi, nhẹ nhàng đặt tôi lên bờ bể bơi: “Cảm động không?”
Tôi miễn cưỡng gật đầu: “Cũng tạm được.”
“Em đã được thoả mãn rồi, có phải em cũng nên chiều chuộng tôi, để tôi cũng được thoả mãn chứ?”
“Tôi biết là anh không có ý gì tốt mà!” Tôi nhéo nhéo gương mặt anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Quen biết nhau đã bao lâu rồi, đây mới là lần đầu tiên tôi chủ động hôn môi anh, mặc dù chỉ là nụ hôn thoán qua như chuồn chuồn lướt nước thôi, nhưng lại làm cho gương mặt anh rạng rõ chói mắt.
Anh cúi đầu hôn tôi thật sâu, nụ hôn này dây dưa thật lâu, tới tận lúc suýt thì tôi không thở nổi rồi chúng tôi mới tách ra.
“Kỹ năng hôn môi của anh tiến bộ thật đó.” Tôi sờ sờ môi mình, nói: “Thành thật khai báo đi, có phải mấy hôm nay anh đi hôn người khác hay không?”
Tôi còn chưa nói dứt lời, lại bị anh hôn rồi.
Dưới tiếng pháo hoa vang đội, chúng tôi làm một hồi, đây đúng là một trải nghiệm kì diệu, toà nhà này rất cao, cũng không sợ ai phát hiện ra rồi quay lén, nhưng chúng tôi không hề che đậy, lại có một loại cảm giác dã chiến vô cùng kích thích.
Xong việc rồi, tôi vô cùng mệt mỏi, là Chu Nguyên Hạo ôm tôi lên, dùng khăn tắm quấn quanh người tôi, bế tôi vào phòng. Khách sạn đã đưa bánh sinh nhật tới, có tận năm tầng, kem bơ được tạo thành những hoa văn xinh đẹp, còn có một con búp bê làm giống dáng vẻ của tôi, cắm ở tầng trên cùng, thêm một dòng chữ tiếng anh: Happy birthday.
Chu Nguyên Hạo cắt bánh kem rồi đưa cho tôi, hai chúng tôi mỗi người ăn một miếng, rồi lại làm một lần trên giường, lần này quấn quýt lấy nhau rất lâu, tới khi xong xuôi thì trời sắp sáng rồi, Chu Nguyên Hạo.
ôm tôi, ngủ trọn một buổi.
Khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều, khách sạn đưa tới quần áo mới, là một chiếc áo liền váy màu trắng. Váy như vậy mặc lên trông có vẻ béo hơi bình thường, nếu là trước đây thì chắc chắn tôi không dám mặc, nhưng bây giờ tôi gầy lắm, da dẻ cũng trắng hơn nhiều, sau khi mặc vào, thoạt nhìn vô cùng thanh thuần.
Tôi cười trộm, không ngờ tôi cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Chúng tôi lại lái chiếc xe van về nhà, khi đi qua cửa chính khách sạn, người giữ cửa kia lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn chúng tôi, dường như muốn nói, thú vui của người có tiền thật là không hiểu nổi.
Về tới nhà, chúng tôi vừa xuống xe, Chu Nguyên Hạo đã níu vai tôi lại, nói: “Trong phòng có người.” Dứt lời, anh lập tức ẩn nguyên hình, biến lại vào tấm bảng gỗ.
Cửa nhà của tôi bị mở ra, có hai tên vệ sĩ cường tráng đi tới, chia ra hai bên cửa.
Khoé miệng tôi giật giật, đây là nhóm người thần tiên nào thế, mà còn bày ra thế trận hoành tráng như vậy.
“Cô Khương.” Một người vệ sĩ nói: “Cậu chủ nhà tôi đợi cô đã lâu, xin mời.”
Tôi hỏi: “Cậu chủ nhà anh là gì?”
“Cậu chủ nhà tôi họ Thẩm.”
Họ Thẩm sao? Tôi nhíu mày, trong số người tôi quen biết không có ai họ Thẩm.
“Mời.” Tên vệ sĩ tránh người qua một bên, tôi nhéo nhéo tắm bảng gỗ trong túi, khi có Chu Nguyên Hạo ở đây, tôi không sợ gì cả.
Đi vào phòng, tôi lập tức ngây ngắn cả người.
Trên ghế salon trong nhà tôi, có một người đàn ông trẻ trung chừng hai mươi tuổi, gương mặt cực kỳ đẹp trai, một chín một mười so với Chu Nguyên Hạo, có lẽ là chê chiếc ghế salon nhà tôi quá cũ kỹ, cho nên cậu ta cho người rải một tắm lụa lên trên.
Người thanh niên này tôi có biết, khi đó tôi và Chu Nguyên Hạo ngồi máy bay đi Hoàn châu, ở trên máy bay có gặp phải huyết quỷ, cậu ta khi đó bao nguyên khoang hạng nhất, mà người đáng thương bị luyện thành huyết quỷ kia, chính là cha của cậu ta.
Được rồi, lúc đó tôi có nghe cơ trưởng nói, vị thiếu gia này họ Thẩm.
Người thanh niên ngẩng đầu nhìn tôi: “Xem ra cô Khương đã nhận ra tôi rồi.”
Tôi gật đầu: “Tôi có gặp qua cậu trên máy bay.”
Cậu thanh niên này cho người ta cảm giác lạnh như băng, khi nhìn người luôn nhìn từ trên cao xuống, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng ai bảo gương mặt cậu ta đẹp trai chứ, ngay cả tính cách cao ngạo như thế cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Tôi nói chuyện không thích quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vần đề đi, chuyện của bồ tôi, nói vậy chắc cô cũng biết rồi, khi ông ấy làm việc ở Hà Thành, bị đám người Ấn Sát trói đi, khi chúng tôi tìm được ông ấy thì ông ấy đã bị luyện thành huyết quỷ rồi.” Cậu thanh niên nói.
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt dửng dưng: “Cậu Thẩm sẽ không cho rằng tôi có liên quan tới chuyện của bố cậu đó chứ?”
Bồ của cậu ta thật ra là bị sát thủ Ấn Sát Trần Thanh Diệu giết, sau đó tôi còn bị Trần Thanh Diệu dàn xếp một phen, suýt thì chết ở trong không gian ma quỷ.
Chỉ là, người của văn phòng điều tra tài liệu X lại cho rằng chuyện đó là do Mã Trung Thái làm.
“Chuyện của bồ tôi đã được tra rõ, hung thủ là Än Sát Mã Trung Thái.” Cậu thanh niên nói: “Ân Sát đã giết bồ tôi, lại muốn lợi dụng ông ấy trở thành huyết quỷ để giết tôi, đáng tiếc là không toại nguyện được.
Mấy ngày hôm trước, bọn họ lại ra tay với tôi.”
Tôi không hiểu gì: “Cậu Thẩm à, tôi rất lầy làm tiếc với những gì cậu gặp phải, nhưng có liên quan gi tới tôi cơ chứ?”
Cậu thanh niên nhìn tôi, nói: “Tôi hy vọng cô có thể làm vệ sĩ tạm thời của tôi, thay tôi bắt Än Sát rình rập giết tôi.”
Tôi đen cả mặt: “Cậu Thẩm à, cậu đúng là quá đề cao tôi rồi, tôi làm gì có bản lĩnh đó cơ chứ?”
“Dịch Minh Sâm đề cử cô với tôi mà.” Cậu thanh niên nói: “Cô có khả năng đó.”
Lại là Dịch Minh Sâm!
Tôi có chút bực mình, nói: “Vì sao Dịch Minh Sâm không đi làm vệ sĩ cho cậu chứ, cậu Thẩm?”
Cậu thanh niên nói: “Dịch Minh Sâm và người của tổ thứ chính phải đi Đông Thái điều tra một vụ án nghiêm trọng, không thể giúp tôi được.”
Thật biết hắt cho người khác mà!
Tôi đang định từ chối thì nghe thấy Chu Nguyên Hạo nói: “Đồng ý với cậu ta đi.”
Tôi có phần không muốn, Chu Nguyên Hạo nói: “Em giết sát thủ Ân Sát, bọn họ sẽ không bỏ qua cho em, so với việc em ngồi im chờ chết, không bằng chủ động ra tay, có tôi ở đây, sẽ không có việc gì đâu.
Huống chỉ tướng quân Kim Giáp của em vẫn còn thiếu chút nữa là có thể thăng cấp rồi, lẽ nào em không muốn để nó hắp thụ chút quỷ vật cao cấp hay sao?”
Tôi không thể làm gì khác hơn là bắt đắc dĩ nói: “Nếu cậu Thẩm đã để mắt tới tôi, tôi cũng không tiện chối từ, thế nhưng dù sao năng lực của tôi có hạn, có thể giúp được hay không thì tôi không dám hứa chắc.”
Cậu thanh niên nói với giọng lạnh băng: “Tôi cũng không tin cô, nhưng tôi tin Dịch Minh Sâm, anh ta nói cô có thể thì nhát định là như thế.”
Bắp thịt trên gương mặt tôi co quắp, lời này sao nghe chối tai vậy cơ chứ?”
“Tiền phí là mười lăm tỷ, có vấn đề gì không?” Cậu ta nói tiếp.
Suýt nữa thì tôi bị sặc nước bọt, vừa mở miệng đã bỏ ra mười lăm tỷ, đúng là con nhà giàu mà.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!