Chương 2: Hạ sát thủ
Nghị sự đường, Trần gia.
Ngày thường nghị sự đường trang nghiêm túc mục, hai bên dán chữ Hỉ, bên trong có mười đến hai mươi người đang đứng.
Đứng ở vị trí giữa trên cùng là đại trưởng lão Trần gia chòm râu hoa râm, mặt không có biểu tình nhìn nữ tử cao gầy trong sảnh, trầm giọng nói “Bổn trưởng lão tuyên bố, gả thấp Trần Xảo Thiến làm thiếp cho Lý Lập của Lý gia, chọn ngày thành hôn.”
Hiện trường xôn xao tưng bừng, có một mảnh lớn tiếng vỗ tay truyền ra, trên mặt không ít người đều mang theo hưng phấn.
Một khi liên hôn với Lý gia, Trần gia sẽ như hổ thêm cánh, đã có thể đứng vững ở Lạc thành ăn bữa hôm lo bữa mai này.
“Đại trưởng lão anh minh, thành thông gia với Lý gia, vậy thì mấy gia tộc nhìn thèm thuồng Trần gia ta sẽ như gà vườn chó xóm.”
“Lần này đại trưởng lão ra tay thật là tuyệt diệu, không hổ là trụ cột của Trần gia ta.”
“Đồng ý, đồng ý, đồng ý cả hai tay.”
“...”
Mọi người trầm trồ khen ngợi không ngừng, không có người nào bận tâm đến khuôn mặt không cam lòng và tuyệt vọng của nữ tử trong sảnh kia.
Đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ tự đắc.
Chỉ cần đưa Trần Xảo Thiến nữ nhi của gia chủ vào Lý gia, đến lúc đó Trần gia, còn không phải do ông ta định đoạt sao?
“Đánh rắm. Dù có chết, ta cũng tuyệt đối không gả cho Lý lập. Trượng phu của Trần Xảo Thiến này là Hàn Dương.”
“Sinh là người của hắn, chết là quỷ của hắn. Nếu các ngươi lại cố gắng bức ép, ta sẽ... Lấy cái chết chứng minh trong sạch.”
Vào giờ phút này, một âm thanh như chém đinh chặt sắt, chợt đánh gãy đám người đang hưng phấn, làm không ít người nhíu mày.
Nữ tử trong sảnh môi hồng răng trắng, dáng người thon dài, coi như là một đại mỹ nhân duyên dáng.
Chỉ riêng sắc mặt tái nhợt của nàng, không khó phát hiện ra bản thân mắc chứng bệnh thương hàn, không cách nào tu luyện.
Hơn nữa mỗi lần bệnh thương hàn phát tác, đều cần tiêu hao lượng lớn linh đan cứu chữa. Nếu không phải Trần Xảo Thiến là nữ nhi của gia chủ, tuyệt đối không thể bình yên sống đến bây giờ.
Ở thế giới lấy võ vi tôn thì người không cách nào tu luyện không khác gì phế vật.
Nghe nói như thế, sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng nói: “Chuyện đó không phải do ngươi định đoạt, những năm gần đây, ngươi thân là đại tiểu thư Trần gia, chi tiêu ăn uống, xem bệnh cho ngươi đã tiêu hao không biết bao nhiêu tài nguyên. Bây giờ đã tới lượt ngươi cống hiến cho gia tộc.”
“Hôm nay, ngươi gả cũng phải gả, không gả... Cũng phải gả!”
“Lại bức ta, ta sẽ chết cho các ngươi xem.”
Cũng không biết Trần Xảo Thiến móc ra từ chỗ nào một thanh chủy thủ, dí thẳng vào cổ, lưu lại một vết máu ở trên làn da trắng nõn.
Một cử động này, khiến cho mọi người ở hiện trường đều biến sắc.
Đại tiểu thư Trần gia chính là người Lý Lập chỉ đích danh muốn, nếu như bị chết thì sẽ phiền phức lớn.
Không chỉ có hai nhà không cách nào liên hôn, khả năng còn sẽ đắc tội với Lý gia.
Suy nghĩ như thế, đại trưởng lão lặng yên đưa mắt ra hiệu với người đứng ở dưới.
Đó là Trần Hà nhi tử của đại trưởng lão. Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của phụ thân, hắn ta tiến lên trước một bước, nói với Trần Xảo Thiến: “Đại tiểu thư, đừng cho thể diện lại không cần. Nếu như ngươi đáp ứng thì chúng ta có thể để ngươi vẻ vang xuất giá. Nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta cũng có biện pháp đưa ngươi đến Lý gia, nhưng mà lúc đó, đãi ngộ đã khác rồi.”
“Hơn nữa nếu ngươi không nghe lời, tên Hàn Dương phế vật trong miệng ngươi kia, ta bảo đảm sẽ khiến hắn... Không thấy được mặt trời ngày mai.”
“Ngươi...”
Thần sắc Trần Xảo Thiến biến đổi, đột nhiên xoay người, nhìn về phía Trần Hà.
Ngay trong khoảnh khắc nàng buông lỏng một chút, chân Trần Hà tăng tốc, vọt đến trước mặt Trần Xảo Thiến, đột ngột bắt lấy cánh tay của nàng.
Ngay sau đó, một cái tát bay tới.
Bang.
m thanh cái tát, thanh thúy vang dội.
Chủy thủ trong tay Trần Xảo Thiến đã không có, đổi lại là một dấu tay năm ngón đỏ tươi trên mặt.
“Tiện nhân già mồm, người đâu, trói nàng lại cho ta, dẫn đi rửa mặt chải đầu trang điểm, buổi chiều thông tri Lý gia, lại đây rước dâu.”
Tiếng Trần Hà mỉa mai vang lên, chủy thủ cũng được hắn ta cầm trong tay thưởng thức một phen.
Hai bên lập tức có người tiến lên động thủ.
Nhưng mà Trần Xảo Thiến lại không khoanh tay chịu chết, quay đầu chạy ra ngoài phòng.
“Bắt nàng trở về.” Trần Hà hơi sửng sốt, khóe miệng lại nổi lên một tia trào phúng.
“Vâng.”
Hai tên hộ vệ bước nhanh đuổi theo.
Trần Xảo Thiến mới vừa chạy tới cửa nghị sự đường, có lẽ quá mức sốt ruột, nàng không chú ý tình huống bên ngoài, thế nhưng đầu lại đụng vào lồng ngực của người nào đó, bị người ôm lấy.
“A... Buông tay, buông ta ra.”
Tiếng thét chói tai, chợt vang lên.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ thân ảnh trước mặt, rất nhanh dừng lại.
“Dương ca?”
“Chạy mau, bọn họ muốn bắt ta, nhanh!”
Vừa nói nàng vừa lôi kéo cánh tay Hàn Dương.
Nhưng mà lại không kéo được hắn nhúc nhích, một khắc này, Trần Xảo Thiến bị gấp gáp làm cho suýt khóc.
Hàn Dương ôm nàng, đôi mắt dừng ở trên má vị hôn thê, chỗ bị tát kia sưng vù khiến cho mày hắn nhăn lại, phóng ra hàn ý sâm nhiên.
“Ai làm?”
“Là, Trần Hà...”
Trần Xảo Thiến theo bản năng nói một câu, nàng rất nhanh lại phản ứng lại, muốn kéo Hàn Dương chạy trốn.
Chỉ là, không còn kịp rồi.
Hai tên hộ vệ đã đuổi lên trước, một trái một phải ngăn cản đường đi của bọn họ.
Trong đó một tên, không nói một lời đã chộp tới mái tóc của Trần Xảo Thiến, căn bản không để Hàn Dương vào mắt.
Thấy cảnh tượng này, sát khí trong mắt Hàn Dương đại thịnh, ôm sát Trần Xảo Thiến hơi hơi lệch về một bên, sau đó một chân đá ra.
Phanh.
Người nọ, theo tiếng bay ra.
Một hộ vệ khác cũng ngây ngẩn cả người.
“Không ngờ tên phế vật này cũng tới, vừa lúc, hôm nay khiến cho ngươi tận mắt nhìn thấy, vị hôn thê của ngươi bị người ta mang đi làm tiểu thiếp, hừ, còn thất thần làm gì? Bắt lấy cả hai người đó cho ta.”
Trần Hà đi theo sau, ánh mắt châm chọc nhìn về phía hai người.
“Chính là hắn ta đánh nàng sao?”
Sát khí trong mắt Hàn Dương càng tăng lên một phần, không đợi hộ vệ động thủ, vung ra một chưởng.
Hộ vệ chỉ đến Tôi Thể lục trọng mà thôi, nào chống đỡ được chưởng lực của Hàn Dương, bị bay ngược về phía Trần Hà.
“Ngươi tự tìm chết.”
Lông mày Trần Hà nhướng lên một chút, lắc mình tránh ra.
Hắn ta có chút kinh ngạc nhìn Hàn Dương: “Ngang nhiên hành hung ở nghị sự đường, giết võ giả Trần gia ta, theo tội đáng chết, hôm nay ta...”
Lời còn chưa nói xong, lại phát hiện bóng người trước mắt biến mất.
Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn thấy Hàn Dương vậy mà đã vọt tới trước mặt mình.
Đang muốn lui về phía sau, tốc độ Hàn Dương lại càng nhanh càng mạnh, vung ra một cái tát.
Căn bản không kịp né tránh.
Một cái tát này là do Hàn Dương nén giận phát ra, lực đạo lớn kinh người, trong nháy mắt đã có tiếng xương vỡ vụn truyền đến.
Người xung quanh cũng kêu lên phát ra tiếng kinh hô.
Chỉ thấy thân thể Trần Hà đụng vào vách tường của nghị sự đường. Đầu ầm vang nổ tung, đỏ trắng chảy lan khắp đất.
Hàn Dương đánh giết hắn ta lại giống như chưa làm gì, nhẹ nhàng lui về chỗ, tiếp tục ôm Trần Xảo Thiến còn đang hoảng sợ.
“A... con ta.”
“Tiểu súc sinh, ta muốn ngươi phải chết, giết hắn cho ta.”
Hơn mười người từ bên trong nghị sự đường nhảy ra, phi tốc vây quanh Hàn Dương cùng Trần Xảo Thiến.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!