Chương 5: Sơn mạch Yêu Thú
Giữa sơn mạch Yêu thú âm trầm hắc ám, Hàn Dương ngồi ở bên cạnh đống lửa đang cháy rừng rực. Tay vuốt ve khối sắt đen như mực. Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn họ rời khỏi Lạc thành, tiến vào sơn mạch Yêu Thú.
Trong ba ngày, Hàn Dương mang theo Trần Xảo Thiến dọc theo phía Bắc đi lên, tiến vào trong sơn mạch tìm kiếm Liệt Dương Hoa.
Nhưng linh thảo tam giai không dễ gì tìm được ở bên ngoài như vậy.
Nhất định phải tiến vào sâu bên trong dãy núi, mới có cơ hội .
Hai người đang tạm thời nghỉ ngơi, ăn uống bổ sung thể lực tiêu hao.
Còn về phần miếng sắt Hàn Dương lật xem trong tay này là hắn vừa mới moi ra được từ trong cơ thể của một con Phi Vân Báo.
Trên miếng sắt khắc một vài đường cong đơn giản, nhìn thô sơ giản lược giống như một địa đồ.
Nhưng rốt cuộc là cái gì thì không cách nào phân biệt.
Dù sao thứ này có được quá mức đột ngột.
Nghiên cứu một lát, Hàn Dương tùy tay để vào trong tay nải mang theo bên mình. Thấy thịt báo nướng trên đống lửa đã toả ra mùi thơm bốn phía, hắn hài lòng gật đầu, lấy xuống một bảng lớn đưa cho Trần Xảo Thiến đang sưởi ấm bên cạnh.
“Cảm ơn...”
Trần Xảo Thiến tiếp nhận, nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Nàng là nữ nhân của Hàn Dương ta, có gì cần cảm ơn với không cảm ơn chứ?” Hàn Dương cười nói.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Xảo Thiến hiện lên một mạt đỏ bừng, bắt đầu cúi đầu ăn thịt.
“Dương ca, nơi này thật sự quá nguy hiểm, chỉ đi ba ngày mà chúng ta đã gặp phải gần mười con yêu thú, nếu như tiếp tục thâm nhập, có thể gặp phải thứ càng cường đại hơn không?”
Vừa ăn thịt, Trần Xảo Thiến có chút lo lắng nhìn Hàn Dương dò hỏi.
Là một người bình thường, nàng lần đầu tiên đặt chân đến nơi hung hiểm chỗ nào cũng có yêu thú như thế này.
Đi theo Hàn Dương, ba ngày qua, hai người đã thâm nhập hơn mười dặm của sơn mạch Yêu Thú.
Hơn nữa vẫn còn tiến thẳng vào bên trong,
Dù nàng không có chút tu vi nào thì cũng biết thực lực của yêu thú gặp được trên đường đi đang dần dần trở nên mạnh mẽ.
Đặc biệt là con báo đang ở trong miệng của mình này đã đạt đến Tôi Thể đỉnh phong, chỉ kém một chút là có thể bước vào nhị giai, có thể so với võ giả Đoán Cốt Cảnh.
“Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng không cần lo lắng, muốn chữa khỏi bệnh của nàng, cần thiết phải tìm được một loại linh thảo trong vùng núi này. Nếu đã ăn xong thì nàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ sẽ gấp rút lên đường.”
Hàn Dương cũng không có báo cho Trần Xảo Thiến biết chuyện nàng có được “Huyền băng chi thể”.
Chỉ cười tủm tỉm trấn an nàng vài câu.
Trần Xảo Thiến ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu tăng nhanh hơn tốc độ ăn cơm.
Sau khi ăn chán chê, Hàn Dương tắt đống lửa, mang theo Trần Xảo Thiến đi ra ngoài mấy chục trượng.
Bên kia, có một gốc cây cổ thụ nhãn thơm bốn năm người ôm không hết.
Nhãn thơm có mùi hương đặc hữu có thể xua đuổi rắn độc trùng độc, là một trong những nơi nghỉ ngơi tốt nhất trong rừng.
Hai người đi đến dưới tàng cây, Hàn Dương ôm eo thon nhỏ của Trần Xảo Thiến, điểm nhẹ mũi chân, tức khắc nhảy lên vị trí mười mấy trượng, tìm được một chỗ thích hợp ở giữa cành cây, an trí Trần Xảo Thiến ở đó.
“Nàng ngủ một lát, đêm nay ta... Đả tọa tu luyện.”
“Được.”
Liếc mắt nhìn Hàn Dương một cái thật sâu, Trần Xảo Thiến nhắm hai mắt, vô cùng yên tâm bắt đầu nghỉ ngơi.
Có Hàn Dương ở bên người, chẳng sợ trời sập xuống, cũng không cần nàng lo lắng.
...
Khi tia nắng đầu tiên dâng lên là lúc Hàn Dương chậm rãi há mồm, một sợi bạch khí phun ra từ trong miệng hắn, xoẹt một tiếng, bắn xuống một chiếc lá cây.
Ở trong mắt Hàn Dương hiện lên một tia thất vọng.
Đã qua ba ngày, còn chưa thể làm cho mình đột phá tiến vào giai đoạn Đoán Cốt.
Tốc độ tu luyện có chút chậm.
Ba ngày thời gian, đã nghĩ từ Tôi Thể cửu trọng đột phá tiến vào Đoán Cốt sao?
Lời này nếu như để người ngoài nghe được, tuyệt đối sẽ quy Hàn Dương về loại ngu ngốc.
Trong thiên hạ, không có chuyện tốt như vậy...
Đang muốn đứng dậy đánh thức Trần Xảo Thiến, thần sắc lại đột nhiên động một cái, Hàn Dương đi đến cạnh Trần Xảo Thiến, giấu nàng ở trong tán cây. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới cây cổ thụ.
Ở bên ngoài hơn mười trượng có thân ảnh người mặc áo đen đang trò chuyện với nhau đi về phía bên này.
Nhìn cách ăn mặc thì không giống với võ giả của Trần gia. Hẳn là đến đây để săn yêu thú hoặc hái linh thảo.
Hàn Dương không muốn đối mặt với bọn họ, theo bản năng thu liễm khí tức, hoàn toàn ẩn nấp hành tung.
Đúng vào lúc này, Trần Xảo Thiến cũng mở hai mắt tỉnh dậy.
Còn không đợi nàng lên tiếng, Hàn Dương đã che miệng nàng lại, làm thủ thế không nói, đồng thời ý bảo nàng nhìn xuống xem.
“Lão đại, đối phương thuê chúng ta tới săn giết Thiết Diễm Thú..., có thể... có nguy hiểm hay không?”
Phía dưới, một người mặc áo đen dáng người thấp bé đột nhiên lên tiếng.
Nam tử thân thể cao lớn đứng ở phía trước nghe vậy, trừng mắt liếc hắn ta một cái nói: Sao lại không có nguy hiểm? Nhóm này của chúng ta, đao kiếm đổ máu, chỉ cần có thể kiếm tiền thì phải liều một phen.”
“Đúng vậy, đúng vậy, có trọng thưởng tất có dũng phu. Người ta đưa ra giá cao mười vạn kim tệ, đáng giá để chúng ta làm một vố này.” Một người áo đen khác ở bên cạnh gật đầu nói.
“Thiết Diễm Thú cũng chỉ là một con yêu thú nhị giai hậu kỳ, huống chi, người ta nói thực hiểu rõ, nguyên nhân chính là vì bọn họ không có năng lực đối phó, mới có thể ủy thác cho chúng ta, chỉ cần cẩn thận một chút, tru sát yêu thú này, hẳn không có vấn đề gì.”
“Hắc hắc, lão đại nói rất đúng, cẩn thận một chút là được. Một con yêu thú nhị giai, cho mười vạn kim tệ, nói thế nào cũng là chúng ta kiếm lời đấy...”
Mỗi người nói một câu, vòng qua tán cây tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, thân ảnh của họ đã biến mất trong rừng, căn bản không ngờ rằng trên cây có người.
“Thiết Diễm Thú?”
“Mấy võ giả này... Là tới săn giết Thiết Diễm Thú sao?”
Con ngươi Hàn Dương sáng ngời lên một chút.
Bọn họ tiến vào sơn mạch Yêu Thú, chỉ nghĩ thử thời vận, tìm thêm một vài chỗ, có thể trong vòng một tháng tìm được Liệt Dương Hoa là tốt rồi.
Nhưng Thiết Diễm Thú thuộc về yêu thú thuộc tính hỏa, thích ăn liệt hỏa, nhất định ở chỗ có hỏa nguyên nồng đậm.
Bình thường chỗ có Thiết Diễm Thú, có xác suất cực lớn sinh ra linh thảo Liệt Dương Hoa thuộc tính hỏa.
Nếu phụ cận thực sự có Thiết Diễm Thú, không thể nghi ngờ có thể thu nhỏ cực lớn mục tiêu của mình.
Không ngờ, lại có thể từ trong miệng một đội võ giả, biết được một tin tức quan trọng như vậy?
Nghĩ vậy, tim Hàn Dương đập thình thịch.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua nhìn Trần Xảo Thiến của mình, Hàn Dương gật gật đầu nói: “Xảo Thiến, nàng lưu lại nơi này chờ ta, trên đại thụ này sẽ không có nguy hiểm, ta đi theo nhìn xem, nói không chừng chúng ta có thể sớm rời khỏi nơi này đấy...”
“Nhưng mà...”
Trần Xảo Thiến chần chờ chớp mắt một cái, ngay sau đó vẫn lên tiếng: “Dương ca, không bằng... bỏ đi, mấy người vừa rồi kia đều không phải loại xoàng xĩnh, huống hồ bọn họ cũng nói, có yêu thú nhị giai cường đại bảo hộ, một mình chàng... Quá nguy hiểm.”
“Không có việc gì, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Hàn Dương tháo tay nải trên người xuống, đặt ở bên người Trần Xảo Thiến.
Trong túi có một khối báo thịt to, còn có mấy túi nước trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!