Chương 7: Khắc chế hàn độc
“Cẩu tạp chủng từ nơi nào tới? Đứng lại cho lão tử?”
Phía sau truyền đến tiếng chửi rủa, thân thể Hàn Dương lập loè chẳng quan tâm, nhanh chóng đi về phía trước.
Hắn căn bản không muốn dây dưa cùng đám người áo đen này.
Chỉ là, hiện giờ tu vi hắn còn ở giai đoạn Tôi Thể, sức của đôi bàn chân sao có thể so sánh với người áo đen Đoán Cốt Cảnh?
Ước chừng qua một nén nhang thời gian, Hàn Dương đã bị lão Lục, lão Thất một trước một sau ngăn chặn.
“Tiểu tử, chạy rất nhanh nha, đồ của ông nội mày mà cũng dám đoạt?”
Trên mặt lão Lục giật giật dữ tợn, cười gằn nói: “Giao đồ vật ra đây, lão tử sẽ cho ngươi chết toàn thây!”
“Lục ca, nói nhảm làm gì? Chém hắn.”
Lão Thất ở bên cạnh trong mắt phụt ra sát khí sắc bén, tay phải huy động cương đao, bổ ra một đao mãnh lực về phía Hàn Dương.
Trong mắt Hàn Dương hàn quang lập loè, chân phải lui về sau nửa bước, lưỡi đao dường như dán vào mũi hắn thuận thế bổ xuống.
Vừa lui ra phía sau, tay phải hắn vừa hơi uốn lượn năm ngón giống như ưng trảo đột ngột chế trụ cổ tay của lão Thất, ngay sau đó chân phải bỗng nhiên phát lực, chân quét ngang, vung trúng ngực ở người sau.
Từ khi đao rơi xuống và Hàn Dương phản kích cũng chỉ trong một khí tức mà thôi.
Phanh!
Lão Thất kêu lên một tiếng, thân thể không tự chủ được ngã ra sau.
Trong miệng hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Hàn Dương.
Một tên tiểu tử mới chỉ Tôi Thể cảnh mà lại có thể đả thương mình sao?
Vô cùng nhục nhã!
Lão Lục bên cạnh ánh mắt run lên, kinh nghiệm nhiều năm đao kiếm đổ máu nói cho hắn ta biết, trên người Hàn Dương có nguy hiểm trí mạng.
“Bôn Vân Đao!”
Lão Lục quát lên một tiếng lớn, cả người nhanh chóng xoay tròn, không khí xung quanh cũng xoay tròn theo lưỡi đao không ngừng hội tụ, bổ ngang về phía ngực Hàn Dương.
Hàn Dương điểm mũi chân một cái, giống như linh dương nhảy vọt cực cao, thân thể xoay chuyển, chân trái đá từ trên xuống dưới về phía đỉnh đầu lão Lục.
Sắc mặt lão Thất bên sườn lạnh lùng, tay phải vặn cán đao một cái, thân đao giống như một con rắn độc bay tán loạn ra.
Đồng tử Hàn Dương chợt co rụt lại.
Đơn độc ứng đối từng người, có lẽ hắn thành thạo nhưng hai người liên thủ thì có chút khó giải quyết.
Lập tức, cưỡng ép xoay chuyển trên không trung, tránh đi lưỡi dao sắc bén của lão Lục nhưng lão Thất sau sườn đánh lén tới vẫn khiến cho cánh tay trái của hắn bị cắt ra một vết thương lớn.
Máu tươi đỏ thắm, rất nhanh thẩm thấu quần áo.
“Hô.”
Hàn Dương rơi xuống đất đứng vững, mí mắt hơi rũ, híp mắt nhìn thoáng qua miệng vết thương.
Bản thân quả nhiên vẫn không có cách nào hoàn toàn thích ứng với thân thể nhỏ yếu này.
Lão Thất không cho Hàn Dương cơ hội thở dốc, vung vẩy chuôi đao, xích sắt ầm ầm vang lên, lần nữa đánh úp về phía Hàn Dương.
Người sau thong thả ngẩng đầu, trong ánh mắt lạnh băng, làm lão Lục cùng lão Thất không nhịn được rùng mình một cái.
“Tham Vân Thủ.”
Hai mắt Hàn Dương hơi hơi chớp động, thân thể vừa tránh thoát phi đao, đồng thời tay trái nhô ra phía trước.
Ở trên năm ngón tay của hắn bao trùm một tầng bạch quang mắt thường khó thấy, tốc độ cực nhanh, chuẩn xác không sai chộp vào trên xích sắt.
Cổ tay phát lực, lão Thất thân bất do kỷ, toàn bộ thân thể cũng bị nhấc lên giữa không trung.
Tham Vân Thủ là một trong những tuyệt kỹ ở kiếp trước của Hàn Dương.
Uy lực phi phàm, tu đến đại thành có thể phá vỡ núi sông, trấn càn khôn, trích nhật nguyệt.
Nhưng hôm nay bởi vì thực lực nhỏ yếu nên cũng không thể phóng ra được một phần ngàn tỷ uy năng.
Nhưng...
Đối phó một võ giả Đoán Cốt Cảnh tam, tứ trọng hiển nhiên cũng đủ.
“Chết.”
Ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải hắn cứng như tinh thiết, chớp mắt đã đặt ở trước yết hầu của người kia.
Răng rắc.
Hai ngón tay giống như lợi kiếm, một kích xỏ xuyên qua yết hầu của lão Thất!
Máu tươi từ trong miệng lão Thất trào ra, con ngươi hắn ta gắt gao chăm chú nhìn vào mặt Hàn Dương.
Không cam lòng, kinh hãi, khiếp sợ, còn có, khó có thể tin...
“Lão Thất!”
Lão lục phẫn nộ rống to, ánh mắt nhìn về phía Hàn Dương tràn ngập oán độc: “Tiểu tử, lão tử muốn ngươi phải chết!!!”
Vừa dứt lời, cả người đã phi thân nhảy lên, lúc mũi đao đến gần Hàn Dương, hai tay phát lực đâm thẳng vào cổ họng.
Đối mặt với thân ảnh đánh giết đến, Hàn Dương nhếch miệng trêu tức, trong đôi mắt hẹp dài có hàn quang loé lên.
Thiên Cương quyền.
Chân trái hắn lui về sau nửa bước, thân thể trầm xuống một chút, tay phải lập tức oanh ra.
Răng rắc.
Dưới ánh mắt kinh hãi của lão Lục, tinh thiết chế tạo cương đao trong tay hắn ta thế nhưng bị một quyền của võ giả Tôi Thể, chấn vỡ từng khúc.
Giờ phút này, trong lòng lão Lục lần đầu tiên sinh ra sợ hãi nồng đậm.
Tiểu tử trước mắt này, rốt cuộc là tên quái thai gì?
Rõ ràng tu vi chỉ là ở Tôi Thể sao có thể cường đại như thế?
“Cùng ta giao chiến mà còn dám phân thần sao?”
Một giọng nói hờ hững truyền đến, thân thể Hàn Dương giống như mũi tên thoát khỏi dây cung, nắm đấm nện vang ở trên má trái của lão Lục.
Đầu người sau nổ tung giống như dưa hấu.
Thân thể xoay tròn hai vòng ở giữa không trung, ngã ở mặt đất, chết không thể lại chết thêm nữa.
Hàn Dương nhẹ nhàng vỗ tay một cái, trong mắt không hề có ý thương hại, tìm đúng phương hướng, tiếp tục hướng tới chạy đến chỗ Trần Xảo Thiến ẩn thân.
Ước chừng sau nửa canh giờ, hắn đã về tới dưới cây cổ thụ nhãn thơm.
Trên cây, Trần Xảo Thiến vốn đang ở lo lắng đề phòng, nhìn thấy Hàn Dương trở về, mặt đẹp lộ ra vui sướng.
“Dương ca, chàng đã trở lại?”
Hàn Dương nhảy hai ba cái đã lên trên cây, cười gật đầu, lấy Liệt Dương Hoa trong lòng ngực ra.
“Loại linh hoa này có thể áp chế hàn khí trong cơ thể nàng.” Hắn xé cánh hoa Liệt Dương cùng cành lá đưa cho Trần Xảo Thiến: “Ăn xong nó, chẳng mấy chốc nàng sẽ không có việc gì.”
Nhưng ánh mắt của Trần Xảo Thiến, lại dừng ở trên cánh tay trái bị thương của Hàn Dương, nàng nhíu mày, xé một mảnh vải từ váy của mình xuống, tràn đầy đau lòng băng bó cho Hàn Dương.
“Dương ca, chàng bị thương rồi.”
“Vết thương nhỏ mà thôi, không cần để ý tới, nàng nhanh ăn đi.”
Trong miệng Hàn Dương nói như vậy nhưng lòng lại thấy ấm áp.
Không biết đã qua bao lâu, chưa từng có cảm giác như vậy.
Một trăm năm?
Cũng có thể là một ngàn năm... Thậm chí, vạn năm nhỉ?
Chờ Trần Xảo Thiến băng bó miệng vết thương xong, nàng mới nhận Liệt Dương Hoa, để vào trong miệng.
Linh hoa vào miệng là tan.
Dược lực tinh thuần theo yết hầu chảy xuôi xuống, rất nhanh đã chạy khắp người, bắt đầu hội tụ ở đan điền.
“Ta... Nóng quá...”
Giờ phút này Trần Xảo Thiến, chỉ cảm thấy trong cơ thể hình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, làm toàn bộ thân thể nàng đều trở nên nóng bỏng.
Hàn Dương nhẹ nhàng vuốt tóc mai nàng, cười gật đầu: “Không có việc gì, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Vừa dứt lời, ở trên da thịt Trần Xảo Thiến hiện lên màu đỏ thắm đột nhiên ngưng tụ ra một ít băng lam kết tinh.
Không lâu sau đó, những thé kết tinh này lại dần dần hoá thành nước đá, cuối cùng bốc hơi thành sương mù từ từ biến mất.
Hàn Dương thấy cảnh đó, trên mặt rốt cuộc lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Mệnh của Xảo Thiến tạm thời được bảo hộ.
Chỉ tiếc, tác dụng của Liệt Dương Hoa chỉ có thể phát huy một lần, chỉ tạm thời áp chế hàn ý xâm nhập, muốn hoàn toàn kích hoạt linh thể của Xảo Thiến, không dễ dàng như vậy.
Còn... Hỏa Nguyên Quả?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!