Cố Thiến Thiến theo bản năng lùi về sau một bước.
“Chị muốn làm gì? Chị muốn lộ bản tính hung tàn của mình ngay trước mặt những người bao nuôi chị sao?” Lúc Cố Thiến Thiến nói chuyện còn nhìn Cung Dịch một cái.
Cô ta quan tâm đến mọi động tác của Cố Kiều Niệm, thế nên đương nhiên biết Cung Dịch.
Cô ta cười châm chọc: “Chị à, tôi thật sự không ngờ, ban đầu chị giả vờ thuần khiết tốt như thế, bây giờ đang được đại gia bao nuôi thế mà lại còn nuôi một con chó nhỏ như thế, từ trước đến giờ tôi đã đánh giá thấp chị rồi!”
“Cố Thiến Thiến, ban nãy tôi cảnh cáo cô thế nào?” Chu Chu chỉ vào Cố Thiến Thiến, tức giận hô lên.
Cố Kiều Niệm giơ tay, tỏ ý bảo Chu Chu không cần ra tay.
“A lô! Ba người các người vẫn chưa biết được bộ mặt thật của chị ta nhỉ?” Cố Thiến Thiến vừa lui về sau một chút, vừa hô to với ba người Cung Dịch: “Cố Kiều Niệm chị ta ấy mà, vô cùng lẳng lơ, ngay từ đầu đã cấu kết ở khắp nơi. Lúc trước, chị ta chủ động quyến rũ Kim Thịnh, ông chủ của tập đoàn Hải Thị đấy, đoán chừng sau đó nhìn trúng các người, lập tức thay đổi, bỏ thuốc cho tôi để tôi làm người thay thế! Tôi chính là cô em gái cùng lớn lên với chị ta, nếu cha mẹ tôi có làm gì đó thạt, chị ta giận cá chém thớt với tôi làm gì chứ? Suy cho cùng, đều do lòng dạ chị ta độc ác!”
Cố Thiến Thiến vừa nói, vừa lui về phía sau, muốn tận dụng thời cơ, liều mạng chạy trốn.
Gần đây cũng không xem là hẻo lánh.
Nếu cô ta có thể chạy ra khỏi nơi này, lái xe của Cố Kiều Niệm bỏ trốn, sau đó mới tìm kiếm sự giúp đỡ.
Kết quả
Cố Thiến Thiến cố ý nói như thế là muốn dời sự chú ý của mọi người có mặt ở đó.
“Cách đây không lâu, chị ta tìm tôi, nhờ tôi giúp chị ta tìm di cốt của cha mẹ chị ta, tôi không biết ở đâu, chị ta bắt đầu uy hiếp tôi, nếu không giúp chị ta, thế thì chị ta sẽ đưa tôi lên một chuyến tàu đi ra đại dương xa xôi. Bây giờ tôi đã giúp chị ta tìm được, thế nhưng chị ta lại muốn đổi ý! Anh đẹp trai, hẳn là các người đã nghĩ xong rồi, chung chăn gối với một người phụ nữ ác độc như thế, nếu sau đó chị ta tìm được người tốt hơn, thế thì sẽ huỷ diệt các người giống như đã làm với gia đình tôi vậy!”
“Như thế phải không?”
Cung Dịch cười lạnh: “Thế tôi sẽ cố gắng, vĩnh viễn làm người tốt nhất mới được.”
Nói xong Cung Dịch lạnh lùng nhìn về phía mấy vệ sĩ: “Các người chết hết rồi à?”
Lúc này, mấy người kia cũng lập tức khôi phục tinh thần, lập tức xông về phía Cố Thiến Thiến.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Cố Thiến Thiến đột nhiên nhặt chiếc xẻng Nghiêm Trình Thành vừa vứt ra ban nãy.
Khi ấy, Nghiêm Trình Thành rất muốn hung hăng đá mình một cái.
Cung Dịch bảo vệ Cố Kiều Niệm.
Nghiêm Trình Thành lại theo bản năng dùng cơ thể của mình đứng chắn trước mặt Chu Chu.
Tư Bắc lại nhanh chân chạy về phía Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn.
“Không ai được phép tới!”
Cố Thiến Thiến vừa nói, vừa lui về sau, dùng sức quơ cây xẻng trong tay.
Khoảng thời gian này, xẻng ở nơi này, mỗi ngày đều không ngừng làm việc.
Dưới sự ma sát như thế phát ra ánh sáng, một tia sáng lạnh nguy hiểm trong đêm mưa.
Cố Đức Hạo thấy vậy, lập tức bò dậy: “Thiến Thiến, Thiến Thiến ngoan, đưa cha đi cùng với.”
“Cách xa tôi một chút! Ông xứng làm cha tôi sao? Một tên vô dụng, có việc giết người mà ông cũng chẳng làm được, thế này cứ chết ở chỗ này luôn đi.”
Sau lưng Cố Thiến Thiến không có ai.
Cô ta dùng sức lùi về phía sau, chuẩn bị kéo dài khoảng cách, liền bắt đầu bỏ chạy.
Nhưng…
Cố Thiến Thiến chưa từng nghĩ, nơi này đã gần như bị người của Cố Kiều Niệm bao vây, tại sao sau lưng cô ta lại không có ai chứ?
Trên đất có rất nhiều gò đất.
Rất nhiều chỗ cũng là một sườn núi rồi lại một sườn núi khác ngay sát bên.
Trên thực tế, sau lưng Cố Thiến Thiến cũng là một khe núi.
Khe núi này còn sâu hơn chỗ Cố Đức Hạo chôn thi thể một chút.
“Cố Thiến Thiến, mày là đứa bất hiếu, đến cha ruột của mày mà mày còn không cứu, mày sẽ gặp quả báo!”
Cố Đức Hạo hét lớn.
Cố Thiến Thiến vẫn dửng dung như không.
Cô ta nhìn Cố Kiều Niệm: “Cố Kiều Niệm, chị không đắc ý được bao lâu đâu, tôi chờ xem chị thất bại… a…”
Cố Thiến Thiến còn chưa nó xong.
Chân sau đột nhiên đột nhiên không còn chỗ đặt nữa.
Sau đó cô ta trợn to hai mắt, hoảng sợ ngã ra phía sau.
Sau khi Cố Thiến Thiến rơi xuống.
Chiếc xẻng sáng loáng kia, rơi thẳng xuống, chẳng hề lệch đi một chút nào, cứa vào cổ của cô ta.
“A…”
Sau một tiếng hét thảm thiết, trong chỗ sâu kia cũng không còn tiếng động gì nữa.
Cố Thiến Thiến trợn to hai mắt, máu nhanh chóng tràn ra từ cổ họng của cô ta.
Trong cổ họng cô ta phát ra tiếng ực ực.
Giống như đang cầu cứu.
Các dây thần kinh trong cơ thể cũng lo lắng, hoảng sợ.
Anh Bảo đi tới nhìn một cái, sau đó xoay người trở lại: “Cô Cố, chiếc xẻng đã gần như cắt đứt cổ họng của cô ta, không sống nổi.
Mặt Cố Kiều Niệm vô cảm.
Phải nói, trước khi cô chết vào kiếp trước, quá mức vội vàng, thế nên từ lúc sống lại, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Cố Thiến Thiến khi còn nhỏ.
Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn không còn cảm xúc gì với Cố Thiến Thiến, thậm chí còn có chiếc tiếc nuối, cô ta lại chết như thế, cũng quá dễ dàng cho cô ta rồi.
Nghiêm Trình Thành nghe thấy thế.
Giơ tay lên che kín trước mặt Chu Chu: “Thôi… đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ, nếu không về ngủ sẽ gặp ác mộng đấy.”
Thành thật mà nói.
Sau khi nghe lời của anh Bảo, Chu Chu thật sự có hơi bị doạ.
Dù sao cũng là người quen.
Chu Chu lại là tuýp người có trí tưởng tượng tốt như thế.
Ngay khi anh Bảo nói, cô ấy cũng đã bắt đầu suy nghĩ.
Bàn tay rộng lớn của Nghiêm Trình Thành.
Trên tay anh ấy còn vương mùi nước hoa nam giới mà anh ấy thường dùng, mắc mưa, mùi thơm đã nhạt đi không ít, nghe vẫn vô cùng nhẹ nhàng.
Chu Chu có hơi mờ mịt.
Anh ấy đang làm gì thế?
Che mắt cô ấy làm gì?
Cô ấy đứng ở đây, chẳng phải vẫn nhìn thấy được sao?
Đương nhiên,
Cô ấy bà Cố Kiều Niệm đứng ở bên này nhìn không tới.
Thế nhưng Tư Hân Nhiễm lại đứng ở chỗ cao đằng kia, cô ta nhìn thấy được.
Nhưng cũng may Tư Bắc đứng chắn trước mặt cô ấy.
Nghe nói người đã chết rồi.
Tư Bắc xoay Tư Hân Nhiêm và Nguyên Giang Vãn sang chỗ khác: “Đừng nhìn! Đừng nhìn! Đi nhanh lên!”
Tư Hân Nhiễm còn muốn quay đầu.
Lại bị Tư Bắc xoay đầu lại: “Cung Dịch đã nhìn tới rồi, nếu còn không đi nữa, cậu ấy sẽ nổi giận đấy!”
Tư Hân Nhiễm nghe thấy lời này, vội vàng đưa Nguyên Giang Vãn nhanh chóng rời đi.
Tối nay, không thể chọc giận đại ma vương, né tránh một chút vẫn tốt hơn.
Cố Thiến Thiến cứ như thế.
Bất ngờ không kịp đề phòng, bản thân cô ta cũng không ngờ, nhục nhã chết ở nơi cô ta đã nghĩ là của Cố Kiều Niệm.
Hơn hai mươi năm trước, chính tại chỗ này, cha cô ta đã dùng xẻng đánh chết một đôi vợ chồng.
Nhân quả luân hồi, hôm nay, lấy máu và mạng của cô ta để thanh toán.
Cố Đức Hạo nghe Cố Thiến Thiến đã chết.
Cũng chẳng thấy đau lòng gì.
Cười càng điên cuồng hơn.
“Quả báo đấy! Ông trời có mắt!” Cố Đức Hạo hét thật lớn.
Cung Dịch đứng trước mặt Cố Kiều Niệm, sửa sang lại tóc cho cô, kéo mũ áo mưa của cô lên: “Cục cưng à, chị xoay người qua chỗ khác đi.
Cố Kiều Niệm ngước mắt nhìn anh.
“Không cần cậu phải động tay động chân.”
Lúc này, Cố Kiều Niệm cũng biết, vừa rồi tâm tính của Nghiêm Trình Thành khi sống chết không để cô giết chết Cố Đức Hạo.
Sao Cố Đức Hạo xứng đáng được chết trên tay Cung Dịch chứ?
“Tôi sẽ không giết người.” Cung Dịch sờ gò má Cố Kiều Niệm một cái, sau đó đưa tay cầm lấy một chiếc tai nghe không dây trong túi của Nghiêm Trình Thành, đeo lên cho Cố Kiều Niệm, mở cho cô nghe một khúc dương cầm dễ nghe.
Cuối cùng, Cung Dịch xoay người Cố Kiều Niệm lại.
“Đừng để cô ấy quay đầu.”
Cung Dịch nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.