Chu Chu không có ý định xảy ra xung đột.
Nhưng ai ngờ rằng người phụ nữ kém thông minh lại trực tiếp đem xui xẻo tới trước mặt cô ấy.
Vậy thì xin lỗi.
Cô ấy không nhịn nổi.
“Con khốn, mày cho rằng chuyện này mày có thể tính sao? Tao đã liên lạc với chú của mày rồi, hai vợ chồng ông ta đang trên đường trở về, chê bà dây đúng không? Bà đây phải làm mẹ chồng của mày mới được! Chờ mày gả về đây, cứ từ từ mà chịu đựng!”
Chu Chu nghe bà ta nói đã liên lạc với chú, sắc mặt chợt sầm xuống.
Chu Chu chưa bao giờ nói về người chú của mình với người khác mà chỉ xem như đã chết. Người đàn ông đó đã lấy trộm tiền bồi thường từ cái chết ngoài ý muốn của cha mẹ cô ấy. Từ đó cũng không xuất hiện nữa.
"Được thôi."
Chu Chu bình thản nói.
"Nếu bà cứ thích tìm bực bội như vậy, hôm nay tôi sẽ nói ra câu này tại đây, bà dám làm tôi khó chịu, tôi nhất định sẽ khiến bà không thoải mái!" Chu Chu nhìn vợ trưởng thôn, nói ra từng chữ: "Ông chồng của bà làm trưởng thôn cũng lâu rồi, tôi không ngại để ông ta xuống đâu!"
Chu Chu cũng không định hù dọa bà vợ cực phẩm của trưởng thôn.
Vị trưởng thôn này, mấy chục năm qua đã làm rất nhiều chuyện thiếu đạo đức, muốn kéo ông ta xuống là chuyện rất đơn giản.
"Dựa vào mày? Đẩy chồng tao xuống? Ai da, giọng điệu cũng lớn thật đấy, chém gió nổi bão luôn rồi đây này!" Vợ trưởng thôn không tin chút nào.
Chu Chu cũng không gấp, cô ấy lấy điện thoại ra, trước mặt vợ trưởng thôn, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
"Là văn phòng công tố thành phố đúng không?"
Vợ trưởng thôn thấy Chu Chu thật sự gọi điện, bà ta lập tức dậm chân, xông tới chỗ Chu Chu muốn cướp điện thoại.
Chu Chu nhanh nhẹn né sang một bên, sau đó tiếp tục nói: "Tôi muốn tố cáo trưởng thôn thôn Tam Hỗ đã từng lấy danh nghĩa nhận con nuôi nhưng thật chất là bán gái."
Vợ trưởng thôn cảm thấy như trời sắp sập, bà ta vỗ mạnh vào đùi và dậm chân.
Chu Chu vâng vâng hai tiếng, cúp điện thoại, sau đó quơ quơ điện thoại trước mặt vợ trưởng thôn: "Bên kia đã xác nhận rồi, để chồng bà rửa cổ sạch sẽ chờ bên trên tới tra đi, bên trên dạo gần đây nghiêm chuyện này thế nào chắc chồng bà cũng biết rồi."
"Mày..."
Sắc mặt vợ trưởng thôn tím tái.
Chu Chu chỉ vào bà ta: "Bà còn nói thêm câu nào khó nghe, tiếp theo tôi sẽ liên hệ trực tiếp tới truyền thông để đưa ra ánh sáng! Đến lúc đó cả nước đều biết các người làm chuyện xấu gì!"
Vợ trưởng thôn bị dọa nhảy dựng, lập tức ngậm miệng lại.
Vẻ mặt Chu Chu châm biếm, lập tức đi thẳng tới chỗ đậu xe.
Vợ trưởng thôn vẫn đứng đó, nhìn Chu Chu, lại nhìn hướng nhà mình, dậm chân vội chạy về nhà báo tin với chồng chuyện ông ta bị tố giác.
Chu Chu bước lên xe, nhìn lướt qua điện thoại, trên đó không hề có lịch sử cuộc gọi mới nào. Vừa rồi cô ấy chỉ giả vờ một chút để hù dọa người đàn bà đanh đá kia. Nhưng cho dù là hù dọa, cũng đủ để hai vợ chồng nhà này nơm nớp lo sợ một thời gian.
Chu Chu khởi động xe rồi rời đi.
Những đứa trẻ chơi đùa trước chỗ phơi nắng ở cổng thôn, trên tay cầm đồ ăn vặt, ăn vô cùng vui vẻ. Nếu nhìn kỹ, hầu hết những món đồ ăn vặt của mấy đứa nhóc này không phải do Chu Chu mua, mà là đồ ăn vặt ở tiệm trước cổng thôn.
Nhiều năm về sau, đây là những gì mà mấy đứa nhóc đó nói khi chúng nhớ lại ngày hôm đó.
Ngày đó tôi đang chơi bùn thì có một anh chàng đẹp trai giống như chúa cứu thế xuất hiện. Sau đó, anh ấy mua tất cả đồ ăn vặt và đồ uống ở quầy quà vặt trước cổng thôn, để chúng tôi tùy ý ăn. Đó là lần ăn đồ ăn vặt và đồ uống đã nhất cũng của tôi, cũng là ngày hạnh phúc nhất.
Chúa cứu thế đột nhiên xuất hiện rồi đột ngột biến mất.
Tôi nghĩ có lẽ anh ấy chính là một thiên thần chuyên yêu thương và chăm sóc trẻ em trên thế giới nhỉ?
Chu Chu trở lại thành phố Dung thì lập tức gọi điện cho Cố Kiều Niệm.
Về những chuyện tồi tệ khi về nhà, Chu Chu không kể gì cả, chỉ hỏi Cố Kiều Niệm về tiến độ bên kia.
Lúc này Cố Kiều Niệm cũng đã xử lý xong cơ bản về chuyện hài cốt và vụ án giết người của Cố Đức Hạo.
“Hài cốt tạm thời sẽ được gửi ở nhà tang lễ, đợi chúng ta điều tra rõ thân phận. Chị và Cung Dịch chuẩn bị trở lại đoàn phim bên kia, giường ở đây cậu ấy ngủ không thoải mái.”
“Chị nói cái trước thì tốt rồi, cũng không cần phải cho em ăn một chén như vậy.” Chu Chu bất lực nói.
Cố Kiều Niệm mỉm cười.
“Vậy em cũng tới thẳng đoàn phim luôn.” Chu Chu nói tiếp: “Tối hôm qua đã đi nhờ xe tổng giám đốc Nghiêm, bây giờ phải gọi xe tạm thời đi qua.”
“Nghiêm Trình Thành vừa gọi điện với Cung Dịch, đêm nay anh ấy cũng sẽ tới đoàn phim, em có thể gọi điện cho anh ấy hỏi xem đã xuất phát chưa.” Cố Kiều Niệm nói.
“Trùng hợp như vậy sao?” Chu Chu kinh ngạc.
“Có lẽ là Cung Dịch giao cho anh ấy chuyện gì đó.” Cố Kiều Niệm nói.
“Được, để em gọi cho anh ấy.”
Chu Chu cúp máy, trực tiếp gọi điện cho Nghiêm Trình Thành.
Khoảng mười phút sau.
Chiếc xe do Nghiêm Trình Thành gọi đã lái tới trước mặt Chu Chu.
“Nhanh vậy sao?”
Chu Chu mở cửa sau bước vào, Nghiêm Trình Thành cũng ngồi ở hàng ghế sau.
“Đúng lúc ở gần đây.” Nghiêm Trình Thành trả lời.
Chu Chu nhìn anh ấy, cô ấy vẫn luôn cảm ấy Nghiêm Trình Thành hôm nay có gì đó không đúng.
“Tổng giám đốc Nghiêm, một ngày không gặp, sau anh lại đen như vậy?”
Đúng vậy, từ trước tới giờ Nghiêm Trình Thành luôn trắng như tuyết, cô gái nào nhìn thấy làn da anh ấy cũng phải hét lên hâm mộ. Nhưng lúc này, gương mặt rõ ràng bị phơi đến đen hồng.
“Có sao?”
Nghiêm Trình Thành sờ mặt, sau đó không tự nhiên kéo cổ áo khoác lên cao: “Hôm nay trời nắng, tôi phải phơi nắng bên ngoài cả ngày.”
“Thành phố Dung cũng có xem là nắng to đâu? Vậy là anh chưa đến quê tôi rồi, tia cực tím ở đó mạnh hơn ở đây rất nhiều, anh ở thành phố Dung đã bị phơi thành như vậy, về nhà tôi có khi còn lột một lớp da đó.” Chu Chu cười nói.
Nghiêm Trình Thành nhìn về phía Chu Chu: “Đói không?”
Đúng là cả ngày nay Chu Chu không ăn gì chỉ gặm bánh mì.
“Có hơi.”
Nghiêm Trình Thánh lấy ra một túi MacDonald’s từ phía sau: “Ăn nhanh đi, nói ít thôi.”
Chu Chu: “...”
Xem ra anh ấy thực sự ghét mình lải nhải.
“Đã lâu rồi tôi không ăn MacDonald’s, thật tốt! Cảm ơn tấm lòng từ bi của tổng giám đốc Nghiêm!”
Nghiêm Trình Thành ừ một tiếng.
Anh ấy đeo kính râm lên, khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Chu cũng không tiếp tục làm phiền anh ấy.
Tìm một góc đẹp, chụp tấm hình rồi đăng lên nick Weibo không ai biết.
“Được bà phù hộ, giữa trưa nói muốn ăn MacDonald’s, bây giờ đã có thể ăn rồi!”
Đăng Weibo xong, Chu Chu bắt đầu ăn.
Ăn no thì mệt mỏi.
Chu Chu ngửa cổ lên đã đi vào giấc ngủ.
Nghiêm Trình Thành tháo kính ra nhìn sang, lại lấy điện thoại vào Weibo, vào mục tìm kiếm thường xuyên.
Thấy được một cái Weibo không có ảnh đại diện rồi nhấp vào.
Nhìn đến bài đăng, được bà phù hộ.
Nghiêm Trình Thành tặc lưỡi.
Được bà phù hộ? Không phải là do anh thiện lương, chăm sóc cô ấy sao?
Trong Weibo này có một vài bài đăng trước đó, đều là đủ loại mặt khóc cộng thêm thèm gà rán, hamburger và coca.
Nghiêm Trình Thành mỉm cười, kết quả trượt tay, nhấn like.
Tổng giám đốc Nghiêm sợ tới mức thiếu chút nữa vứt bay điện thoại, nhanh chóng hủy bỏ like. Sau đó còn sợ hãi mà nhìn thoáng qua Chu Chu.
Có lẽ cô ấy rất mệt mỏi. Lúc này ngủ đến nỗi không biết gì cả...
Hoàng hôn buông xuống.
Nghiêm Trình Thành nhìn chằm chằm Chu Chu hồi lâu, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu sớm biết tia cực tím ở đó rất mạnh, nhất định anh ấy sẽ bôi kem chống nắng.
Lúc này...
Mặt rát quá đi!