Chu Chu vội vàng đến bên Tiểu Cổ.
“Đừng che nữa, để tôi xem mặt anh thế nào rồi!”
Tiểu Cổ vẫn đang che mặt. Chu Chu càng thêm lo lắng. Người sắt đá như Tiểu Cổ bị đánh đến chảy nước mắt, thật không biết đã dùng bao nhiêu lực tay nữa, thật không biết xấu hổ!
“Đừng diễn nữa!”
Cố Kiều Niệm bấm máy, Tiểu Cổ lập tức cười nói.
Chu Chu: "?"
"Diễn xuất của anh thật vụng về! Rất giả tạo!"
Cố Kiều Niệm than thở xong, cũng bật cười.
Tiểu Cổ khịt mũi, anh ta chống hai tay lên hông: "Nếu tôi diễn xuất tốt, tôi sẽ trở thành một diễn viên! Cô không biết, vừa rồi mụ già kia đến chỗ tôi là muốn tạt nước bẩn lên người cô và Cung Dịch khiến tôi rất tức giận. Nếu hôm nay tôi không cho cô ta bữa Hồng Môn Yến này thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể nuốt trôi cục tức này!"
"Tiểu Cổ, lần này anh sẽ thiệt thòi rất nhiều.” Cố Kiều Niệm nói, trong lòng tràn đầy tiếc nuối: “Tài nguyên thời trang của Vũ Tuyết tốt hơn của tôi, anh đi theo cô ta có thể sớm lên sân khấu quốc tế.”
Tiểu Cổ nhìn Cố Kiều Niệm, hai tay từ chống nạnh chuyển thành khoanh tay: "Cố Kiều Niệm, cô cũng đánh giá thấp Cổ Nguyên Nguyên tôi đúng không? Chỉ là trên sân khấu quốc tế thôi, chỉ cần tôi muốn lên thì sớm muộn gì tôi cũng lên được! Cô còn không biết tài năng của ông đây sao?"
Kiều Niệm cười gật đầu: “Đương nhiên là biết. Không biết có thể để Chu Chu đào anh vào đội của tôi không?”
“Là bởi vì cô thích tôi cho nên tôi mới nguyện ý đi theo cô.” Tiểu Cổ ngập ngừng nói: "Tôi chưa từng học qua trường lớp bài bản, năm mười tuổi tôi đã làm việc trong một studio ảnh nhỏ và học trang điểm một cách bí mật. Sau đó tôi tiết kiệm được vài nghìn tệ rồi đem đi học trang điểm ngay lập tức. Nhưng tôi không phải học trường nổi tiếng. Người học viện mỹ thuật không giới thiệu thì không có chỗ lớn nào nhận tôi, tôi chỉ có thể đi nhận việc vặt thôi. Trong vô vàn người, cô là người đầu tiên nhìn ra tố chất của tôi đấy!”
Cố Kiều Niệm nhìn Tiểu Cổ: “Anh xứng đáng mà. Dù không có tôi, thì mấy năm nữa anh cũng sẽ thành công." Đây cũng là lý do Cố Kiều Niệm tìm Tiểu Cổ.
Bởi vì, Tiểu Cổ ở kiếp trước của cô, cũng là vào năm cô mất, trong chương trình, anh ấy đã giúp một người mẫu cao cấp trang điểm sang trọng và giành được giải vàng quốc tế.
Cố Kiều Niệm tình cờ thấy buổi biểu diễn và giải thưởng khi cô đang trên máy bay. Thẩm mỹ của Tiểu Cổ rất được cô công nhận.
“Tôi biết!” Tiểu Cổ tự tin: “Từ nhỏ tôi đã biết sớm muộn gì mình cũng có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp! Dù vậy tôi cũng sẽ không quên ơn cô trong mấy năm đã dìu dắt nâng đỡ tôi, những điều đó tôi đều biết. ”
Cố Kiều Niệm mỉm cười đầy ẩn ý: “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau đứng trên đỉnh của kim tự tháp và cùng nhau đạt được thành công.”
“Cho em một cái với!” Chu Chu nhanh chóng giơ tay lên.
“Tiểu Cổ là chuyên gia trang điểm huy chương vàng, còn em là nhân viên huy chương vàng. Kiều Kiều... Kiều Kiều, chị đã thành công rồi mà vẫn thấy chưa đủ sao?”
“Vẫn chưa đủ.” Cố Kiều Niệm nâng cằm. đôi mắt cô giờ đây tràn đầy tham vọng dâng trào: “Chị chưa giành được một suất lớn cho nữ diễn viên có uy quyền, và chị cũng chưa giành được giải Thành tựu trọn đời của Oscar, vẫn chưa đủ!”
“Tham vọng!” Tiểu Cổ vỗ tay giả tạo: "Nhưng mà, mụ già kia thật sự quấy rầy Cung Dịch sao? Cậu ấy bị nhốt trong phòng hả?"
Tiểu Cổ cực kỳ nghi ngờ. Ngày hôm qua anh ấy có nghe nói nhưng không dám hỏi chi tiết Cố Kiều Niệm và Chu Chu.
Anh ấy đã nghe từ các chuyên gia trang điểm khác.
“Chứ sao nữa!” Chu Chu chán ghét nói: “Dọa Cung Dịch bé bỏng của chúng ta nên cậu ấy mới đổ nước sôi lên tay cô ta!”
Tiểu Cổ cả giận tái mặt: “Cung Dịch này thật là!”
Ánh mắt Cố Kiều Niệm chợt lạnh đi: “Sao thế? Chẳng lẽ anh cho rằng Cung Dịch không đứng đứng, đi dụ dỗ cô ta?"
"Đương nhiên không phải! Cô ta gần này tuổi làm bà của Cung Dịch còn được nữa là, cô ta đáng lắm? Ý tôi là, Cung Dịch thật là, tại sao nước sôi lại không tạt vào mặt cô ta?”
“Đều là chuyện của hôm qua rồi, bây giờ anh mới tức giận sao? Anh tối cổ quá đấy!”
Cố Kiều Niệm ngồi xuống sau đó nói: “Tẩy trang cho tôi với, để tôi về ngủ một lát!”
Tiểu Cổ tẩy trang nhanh chóng.
“Tôi dùng máy sấy để làm ấm quần áo của cô, nhưng áo khoác của cô còn chưa khô, ở trong đây chốc lát đừng ra ngoài, gió lạnh thổi vào là rét lắm đấy.”
Tiểu Cổ dặn dò xong rồi đi ra ngoài.
“Tôi thật sự không phải đồ vật mà.”
Ngay khi Tiểu Cổ rời đi, Chu Chu vỗ nhẹ lên mặt cô.
“Ngày hôm qua em thật sự lo lắng Tiểu Cổ sẽ “làm phản” đó.”
“Chỉ lo lắng một chút thôi sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Chu Chu nhìn cô: "Trong lòng em đã “rút gân” một lần rồi. Chị mau thay quần áo đi!"
Cố Kiều Niệm thay quần áo, mặc áo khoác vào. Vì lớp lót bên trong ấm, sau khi mặc áo khoác vào, hơi ấm trực tiếp được bao bọc cơ thể cô, không lạnh chút nào.
Cố Kiều Niệm cảm thấy vui sướng từ đáy lòng, trong cuộc sống này có thể nhận được sự đối xử chân thành, đối với cô thật chẳng còn gì bằng.
Cô cảm thấy ấm áp và biết ơn. Trong tương lai, cô sẽ còn phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, để đưa những người này đến nơi cao nhất, rực rỡ nhất, tỏa sáng nhất.
Phòng thay đồ của Cung Dịch.
Trợ lý nói với Cung Dịch về việc Tiểu Cổ chọc điên Vũ Tuyết. Cung Dịch nghe xong lời này, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy, chẳng cần nói gì nữa.
Mặc dù những người xung quanh Niệm Niệm nhìn như những quả dưa cong queo và những quả chà là nứt nẻ, không ai trong số họ có lý lịch tốt. Nhưng tất cả đều dành sự chân thành cho cô.
Có lẽ Vũ Tuyết cũng không ngờ tới điều đó. Mọi hành tung của cô ta đều đã được theo dõi.
Tiểu Cổ cũng không biết, ngay cả khi bây giờ, sự nghiệp của anh ấy đã từng bị treo trên bờ vực vực thẳm. Một khi anh ấy đưa lựa chọn sai, cuộc sống của anh ấy gần như là kết thúc ở đây.
Cung Dịch sẽ không cho phép bất kỳ ai phản bội Cố Kiều Niệm, khiến Cố Kiều Niệm có chút buồn bực thất vọng, cả đời yên ổn.
*
Cố Kiều Niệm đến sớm hơn Cung Dịch mười phút, thậm chí không thèm ăn sáng. Cô trực tiếp trở lại phòng ngủ, vừa vặn thay đồ ngủ, rồi nằm trên giường. Truyện Full
Ban đầu là suy nghĩ gửi giọng nói cho Cung Dịch, nhưng cô lại lấy điện thoại ra, bấm vào WeChat... Sau đó, Cố Kiều Niệm dần chìm vào giấc ngủ.
Vì những ngón tay của cô đè lên màn hình. Kết quả là màn hình của cô chưa bị khóa. Khi Cung Dịch quay lại thấy điện thoại di động của Cố Kiều Niệm dán vào hộp thoại của anh. Tim anh như bị móng vuốt của một chú mèo sữa cào lên. Anh nhẹ nhàng cầm điện thoại, khóa màn hình, sạc và đặt nó sang một bên.
Cung Dịch đang cúi người đến gần cô. Đoàn phim rất nhiều người, lúc này mọi thứ xung quanh như bị ngăn cách chỉ còn cô và anh.
Cuối cùng anh cũng có cơ hội để yêu thương cô. Cung Dịch nhẹ nhàng hôn lên mũi và môi Cố Kiều Niệm. Bên cạnh đó anh lại nhìn chằm chằm vào cô, anh nhìn cô cười dịu dàng một lúc mới thay quần áo và nằm xuống bên cạnh cô.
Có người ngủ bên cạnh mình, Cố Kiều Niệm chợt tỉnh táo. Cô buồn ngủ nhìn Cung Dịch. Cung Dịch đưa đôi bàn tay to của mình qua mắt cô, hôn lên môi cô: “Ngủ đi.”
Cố Kiều Niệm mê man, giọng nói như ly sữa ngọt lành, cô chui vào trong vòng tay của Cung Dịch như một con mèo con.
Cung Dịch mỉm cười, anh nhẹ nhàng ôm cô và hôn lên trán cô, rồi nằm ngủ cùng cô.