Mối quan hệ trong làng giải trí thực ra không khó để tra ra.
Tuy bề ngoài, Vũ Tuyết và Lãng Đình không có bất kỳ điểm giao cắt nào.
Tuy nhiên, hai người này đều là người cùng thời, các nghệ sĩ dưới quyền của Lãng Đình thường xuyên hợp tác với Vũ Tuyết.
Đi sâu hơn, tên tuổi của Vũ Tuyết đã xuất hiện trong nhiều dự án do Lãng Đình đảm nhận.
Hơn nữa, Cố Kiều Niệm đã không để cho Chu Chu điều tra.
Giống như Hứa Hi Nghiên, Vưu Vi, cùng với đạo diễn hèn mọn trước đó, những người này đều không có liên quan gì với Vũ Tuyết.
Bây giờ nhất định Vũ Tuyết vì ai mà đến?
Đó chỉ có thể là Lãng Đình.
Bàn tay của Cố Kiều Niệm dừng lại giữa không trung.
Nhìn thấy Vũ Tuyết vừa cảnh giác vừa kinh hãi, cô mỉm cười rồi từ từ thu tay lại.
"Chị phản ứng thái quá như vậy, thoạt nhìn thật sự là rất giống Lãng Đình."
“Tôi không biết cô đang nói cái gì!” Vũ Tuyết ngồi xuống, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Cũng không biết là cô ta đã ngã trên tay Cố Kiều Niệm quá nhiều lần hay là như thế nào.
Lúc ngồi trước mặt cô, trong lòng Vũ Tuyết luôn rất bất an.
Hơn nữa, vừa rồi Cố Kiều Niệm lại đột nhiên đưa tay ra và chạm vào vành tai của cô ta.
Vũ Tuyết đã nhìn thấy vành tai bị xé rách của Lãng Đình, lại nghe Lãng Đình nói qua, nếu không phải tận mắt nhìn thấy lỗ tai của Lãng Đình trở nên như vậy thì Vũ Tuyết cũng không thể nào tin được.
Một con bé vừa mới hai mươi tuổi mà lại tàn bạo như vậy!
Nhưng sau vài ngày, Vũ Tuyết đã có một sự hiểu biết khác về Cố Kiều Niệm so với trước đây.
Cố Kiều Niệm nghe Vũ Tuyết mạnh miệng ngụy biện, cô cũng không tức giận, luôn nở một nụ cười khinh thường nhàn nhạt trên khóe miệng.
“Chị và Lãng Đình là chị em tốt. Nếu giúp chị ta ra mặt thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Cố Kiều Niệm phớt lờ lời ngụy biện của Vũ Tuyết, rồi nụ cười trên mặt cô đột nhiên biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn Vũ Tuyết kèm theo lời cảnh báo: “Nhưng mong chị hãy chuyên nghiệp một chút, đừng mang ân oán cá nhân vào đoàn làm phim, làm ảnh hưởng đến việc quay phim của cả đoàn.”
Sắc mặt Vũ Tuyết trở nên trắng bệch nhìn Cố Kiều Niệm, hơi thở cũng nặng nhọc, đáy mắt cô ta đầy oán hận.
Cố Kiều Niệm đã nhìn ra mối quan hệ giữa cô ta và Lãng Đình.
Chết tiệt!
Đã không giúp được Lãng Đình xả giận thì thôi, bây giờ... sợ rằng còn liên luỵ đến cô ấy nữa.
“Cố Kiều Niệm, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, rốt cuộc là Lãng Đình đã làm gì cô vậy? Cho dù cô ấy có dùng một chút biện pháp cạnh tranh để giúp các nghệ sĩ dưới trướng của mình có được Âm mưu Phượng Hoàng, nhưng cuối cùng không phải vẫn không thành công sao? Cô muốn khiến cô ấy phải thế nào đây? Làm cho nghệ sĩ của cô ấy không có miếng ăn, còn làm cho cô ấy bị vô số địa điểm tiêu dùng cao cấp cho vào danh sách đen, cuộc sống bình thường đều bị ảnh hưởng! Cô ấy giết hết cả nhà cô sao? Mà tại sao cô phải đuổi cùng giết tận như vậy!”
Sau khi giật khuyên tai, Cố Kiều Niệm đang tập trung chuẩn bị cho Âm mưu Phượng Hoàng, căn bản chưa từng để ý đến chuyện đã xảy ra với Lãng Đình.
Vẫn có chuyện bị các nơi tiêu dùng cao cấp khác cho vào danh sách đen sao?
"Cô Vũ, như chị nói đấy, tôi là một diễn viên trẻ, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy? Chi bằng chị quay về hỏi Lãng Đình một chút xem chị ta có chọc giận các ông chủ lớn khác không." Cố Kiều Niệm hạ mí mắt, vẻ mặt đầy vẻ quan tâm: "Chị cũng không cần phải như một oán phụ, ở đây giúp Lãng Đình đòi nợ, nếu chị ta cảm thấy không phục thì có thể đích thân đến gặp tôi. Chị đó, vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt đi, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, cũng không muốn lãng phí thời gian với những người du thủ du thực không chuyện nghiệp, chị không làm được thì hãy sớm mà cút đi."
“Cô nói ai là người du thủ du thực không chuyên nghiệp?” Vũ Tuyết trợn to hai mắt.
Cố Kiều Niệm bình tĩnh nhìn cô ta: "Là ai đang quay phim, đến ngay cả hình tượng cơ bản của nhân vật, liên tiếp NG 7 lần thì người đó chính là du thủ du thực."
Vũ Tuyết mặt đỏ bừng.
"Cố Kiều niệm, cô quay phim được bao nhiêu năm chứ, cô là loại người gì mà đến lượt đánh giá tôi?”
Cố Kiều niệm nghe thấy điều này thì lập tức cụp mi xuống rồi mỉm cười.
Nó giống như đang nghe một trò đùa lớn.
Vũ Tuyết nhìn, càng xấu hổ.
"Cô cười cái gì!"
“Tôi đang chị cười ếch ngồi đáy giếng.” Cố Kiều Niệm lại nhìn về phía cô ta: “Vũ Tuyết, chị hỏi tôi đã đóng phim được bao nhiêu năm, vậy thì tôi phải hỏi lại, chị đã bao nhiêu năm không đóng phim rồi? Kỹ năng diễn xuất vẫn còn dừng lại ở hai mươi năm trước sao? Hiểu biết của chị về thế giới này cũng chỉ ở hai mươi năm trước sao?”
Vũ Tuyết sững sờ.
Cố Kiều Niệm tiếp tục.
"Chị vẫn còn mang tâm thế của một nữ chính, nhất định phải lấn át người khác trong một cảnh quay sao? Hãy mở to mắt ra mà xem, tôi mới chính là nữ chính, chị chẳng qua chỉ là một mảnh lá xanh bên cạnh hoa hồng mà thôi. Áp đảo tôi, chị xứng sao?"
Vũ Tuyết nhìn Cố Kiều niệm, trái tim phập phồng lên xuống.
"Nếu chị thực sự có năng lực đó, thì có thể đè ép tôi. Nhưng chị không có năng lực đó, không đè ép nổi tôi, cho nên..." Cố Kiều niệm nghiêng người về phía trước, dựa sát vào người Vũ Tuyết: "Hãy đặt mình vào đúng vị trí của mình, thể hiện sự chuyên nghiệp của chị, diễn tốt mảnh lá xanh này, đừng làm trò lố nữa, làm cho người khác thấy khó chịu. Nhìn sự thất vọng trong mắt đạo diễn, chị không thấy xấu hổ sao?"
Vũ Tuyết hoàn toàn không ngờ tới, Cố Kiều Niêm sẽ nói những điều như vậy với mình.
Cô ta xấu hổ vô cùng, chỉ mong không cần quan tâm việc gì nữa, vồ vào cổ Cố Kiều Niệm và chết cùng cô.
Nhưng…
Cách đó không xa, nhiều ánh mắt đang nhìn về phía cô ta.
Cô ta không những không thể tức giận.
Cô ta thậm chí còn phải cố gắng hết sức để giữ một nụ cười nhân hậu.
Vào lúc này, Cố Kiều Niệm đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ta, lại tiếp tục nụ cười chuyên nghiệp giả tạo như khi cô vừa bước đến: “Cô Vũ, cố lên nhé."
Vũ Tuyết khóe miệng co giật.
Sau đó, Cố Kiều Niệm đứng dậy và đi thẳng.
Cố Kiều niệm không đề cập đến việc thầy Triệu bị đầu độc.
Một người kiêu ngạo như Vũ Tuyết, không có nhiều khả năng làm cho mọi việc cẩn thận.
Nhà sản xuất Dương là một người tàn nhẫn, giờ phút này không biết chừng đã tra ra được, để bà ta ra tay trước vậy.
Cuối cùng thì cô dọn dẹp lại bãi chiến trường là được.
Nếu như… nhà sản xuất Dương có thể để lại một chút chiến trường.
Sau khi Cố Kiều Niệm rời đi, trợ lý của Vũ Tuyết lập tức chạy đến bên cạnh cô ta: "Cô ta nói gì vậy?"
"Cút!"
Vũ Tuyết đã rất tức giận.
Cô ta trực tiếp quay người lại, kìm nén nước mắt lâu như vậy, giờ lại ào ào tuôn ra.
Cục tức này!
Cô ta làm sao có thể chịu được!
Làm sao có thể chịu được!
Cố Kiều Niệm!
Tôi nhất định sẽ huỷ hoại cô!
Nhất định!
Cố Kiều Niệm quay trở lại khu vực nghỉ ngơi của mình.
"Làm sao vậy? Là Lãng Đình sao?" Chu Chu vội vàng nói nhỏ.
Cố Kiều Niệm uống một ngụm nước, ẩm ướt cổ họng, không trả lời câu hỏi của Chu Chu: “Chị biết chuyện công ty Lãng Đình bị phong sát tập thể, bà ta bị đưa vào danh sách đen bởi một số nhà dịch vụ cao cấp, em đã nghe nói chưa?"
“Vẫn chưa.” Chu Chu lắc đầu, sau đó hai mắt sáng lên, trên mặt tràn đầy vui mừng: “Bà ta bị Cao Xa cho vào danh sách đen rồi?
“Có thể nói như vậy.” Cố Kiều Niệm uống thêm một ngụm nước: “Chị chỉ hơi nghi ngờ, thực tế Cung Dịch cũng không nắm trong tay tập đoàn Vân Đỉnh, có thể huy động nhiều công ty như vậy sao?
Hơn thế, thành phần thương mại bên trong của Vân Đỉnh cũng không thể tham gia vào tất cả các ngành công nghiệp tiêu thụ cao, phải không?
"Một mình cậu ấy làm không được, nhưng cộng thêm Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc thì không phải sẽ được sao?"