Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chu Chu sinh ra ở một địa phương nghèo, người thân mất hết không còn một ai.



Bà nội đi rồi, cô ấy chỉ có thể sống một mình. Để tiết kiệm một chút tiền, cô đành thuê một căn phòng trọ nhỏ ở cái nơi nhiều người tốt xấu lẫn lộn, nhưng được cái tiền cho thuê rẻ.



Ngày nào cô ấy cũng phải nghe mấy lời chửi bới của hàng xóm, bọn họ nói chuyện rất khó nghe.



Nhưng Nghiêm Trình Thành tuy hay dày vò mình thật ra lại ít khi gặp.



Cô ấy nghe Nghiêm Trình Thành nói xong, trong lòng đầy căm phẫn. Trong lòng cô ấy thầm nói, thật ra anh ta biết rất rõ vị trí của mình ở đâu, không biết anh ta sẽ gây họa cho cô gái nào.



Có lẽ anh ta không khống chế được nửa người dưới của mình, nhưng cũng không đến mức hành vi và tư tưởng bị mâu thuẫn với nhau.



Chu Chu vốn ôm tâm trạng đến xem trò hay.



Nhưng mà…



Rõ ràng mấy lời này của Nghiêm Trình Thành là dành cho Cung Dịch.



Nhưng anh ta cằn nhằn một hồi lâu sau, Cung Dịch lại không thèm đáp lời.



Chu Chu vì ngại bầu không khí xấu hổ này mà trợn hai mắt nhìn Cung Dịch, dùng sức nháy mắt, nhưng Cung Dịch vẫn thờ ơ.



Chu Chu tức!



Người này, ngoại trừ lúc ở trước mặt Cố Kiều Niệm còn biết điều một chút, thì những lúc còn lại đều chẳng khác gì một người máy chính hiệu!



Hết cách rồi…



“Tổng giám đốc Nghiêm, bác sĩ nói anh phải bình tĩnh một chút, đừng kích động quá, nếu không sẽ khó thở mà ngất đi đấy!”



Ánh mắt của người máy Cung Dịch đột nhiên nhìn về phía cô, hình như còn tràn đầy… lấy làm tiếc?



Hả?



Chu Chu nào biết được rằng, Nghiêm Trình Thành là loại người không nên dỗ dành, bởi vì càng dỗ thì anh ta lại càng hung hăng hơn.



“Thiếu không khí thì thiếu không khí đi! Chết rồi thì càng tốt! Chết xong tôi cũng không cần một tháng đổi bạn gái một lần nữa!”



Nghiêm Trình Thành nói xong, ngồi trên giường tức điên lên đạp chân một cái.



Cung Dịch nhìn anh ta.



Dường như Nghiêm Trình Thành cảm nhận được ánh mắt của Cung Dịch, động tác duỗi chân của anh ta cũng nhẹ hơn một chút.



“Tổng giám đốc, không đến mức ấy chứ? Có muốn đi kiếm bạn gái mới hay không là quyết định của anh mà? Chẳng lẽ… anh bị bỏ rơi rồi à?”



Cung Dịch: “…”



Anh lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho cục cưng của nhà mình.



“Người đại diện của chị đang nói chuyện phiếm vui lắm.”



Nghiêm Trình Thành nhìn thoáng qua Chu Chu, cô ấy đang ngửa đầu nhìn lên trần nhà.



Anh ta kích động, lại duỗi chân thật mạnh một cái.



Sau đó anh ta cảm thấy mình lại thiếu oxi.



Anh ta chết lặng, cố gắng hít sâu một hơi, rồi lại thở dài: “Không ai yêu tôi.”



Chu Chu: “…”



Cô ấy đột nhiên hiểu được vì sao lúc nãy Cung Dịch không lên tiếng.



“Có về hay không thì cậu tự quyết định đi.” Lúc này Cung Dịch thản nhiên nói: “Lát nữa đoàn làm phim sẽ tổ chức liên hoan, tôi là người mới, tới muộn thì không hay lắm, đi trước đây.”



Chu Chu nghĩ đến chuyện buổi trưa đạo diễn nói sẽ mời bọn họ ăn cơm, không biết là ăn cái gì.



“Cung Dịch, đạo diễn cho chúng ta ăn gì vậy?”



“Ăn thịt dê.”



Chu Chu nuốt nước miếng một cái, đang định nói tôi và cậu cùng về đi. Nhưng cô ấy lại lỡ liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.



Cung Dịch muốn đi, thì chắc tám chín phần mười là Kiều Kiều cũng đi, có Kiều Kiều thì đừng nói là anh em, cho dù là đi nữa cậu ta cũng sẽ bỏ qua hết.



Nếu như cô ấy cũng đi, để lại một mình Nghiêm Trình Thành ở chỗ này… thế thì đáng thương cho anh ta quá.



“Đi, cậu đi đi.” Chu Chu lắc đầu: “Chỗ này có tôi lo rồi.”



Nói xong, cô ấy còn dặn dò thêm: “Đừng ăn nhiều quá, để đạo diễn được thoải mái một chút.”



“Ừ.” Cung Dịch gật đầu, liếc nhìn Nghiêm Trình Thành một cái rồi đi thẳng.



Nghiêm Trình Thành rướn cổ lên, nhìn Cung Dịch rời đi xong bèn bật người ngồi dậy: “Cuối cùng cũng đi rồi.”



Chu Chu: “?”



“Tôi thấy cô rất muốn ăn dê quay hả? Mang cái áo lông của tôi lại đây, tôi dẫn cô ra ngoài ăn.” Nghiêm Trình Thành không còn vẻ thê lương giống như lúc nãy nữa.



“Vừa nãy anh giả vờ trước mặt Cung Dịch à?” Chu Chu kinh ngạc.



“Không có mà.” Nghiêm Trình Thành lắc đầu: “Tất cả những lời tôi nói đều phát ra từ tận đáy lòng! Nhưng… tên kia rõ ràng là chẳng thèm nghe một chữ nào vào tai, kệ cậu ta, chỉ cần cậu ta không tìm người tới đưa tôi về là được! Đi một chút đi, ra ngoài ăn dê quay!”



Chu Chu vẫn còn đang mờ mịt, cô ấy vô thức nắm lấy tay Nghiêm Trình Thành: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh đang bị bệnh đấy!”



“Không sao cả! Năm trước tôi đi trượt tuyết gãy cả tay chân nhưng vẫn đi lại được bình thường cơ mà, thế này đã là gì? Cùng lắm thì tôi cầm túi dưỡng khí theo thôi! Hôm nay cô đã cứu tôi, tôi không thể để người khác được ăn dê quay mà cô lại không có được!”



Chu Chu: “…”



Vừa nãy cô ấy còn nghĩ, có phải Cung Dịch quá thờ ơ khi Nghiêm Trình Thành bị bệnh hay không. Bây giờ cô ấy mới hiểu ra, Cung Dịch chỉ biết là, cái tên khốn Nghiêm Trình Thành này hoàn toàn chẳng làm sao cả!



Một người đã gãy tay gãy chân mà vẫn đi alij bình thường…



Cuối cùng, Nghiêm Trình Thành cầm túi dưỡng khí của mình đi theo, vui vẻ kéo Chu Chu đi ăn dê quay.



Hơn nữa, anh ta còn nhất quyết không cho phép Chu Chu để lộ việc này ra ngoài, anh ta sợ Cung Dịch quay về sẽ bắt quả tang được anh ta, rồi túm anh ta vào bệnh viện lại.



Cung Dịch ra khỏi bệnh viện xong bèn đi thẳng tới khách sạn.



Anh đi thang máy lên thẳng phòng nghỉ của Cố Kiều Niệm.



Vừa vào cửa, không nói hai lời, anh đã vội ôm lấy Cố Kiều Niệm, hôn cô trước.



“Không phải đã hẹn trước là đi thẳng tới nhà hàng để ăn cơm sao? Sao cậu lại quay về đây?” Cố Kiều Niệm nhéo tai Cung Dịch, bất đắc dĩ hỏi.



“Lúc đến nhà hàng, chị sẽ là cô giáo Cố của em, cho nên em muốn tới gặp riêng Niệm Niệm một lát.” Cung Dịch vừa nói, vừa hôn dọc theo chóp mũi Cố Kiều Niệm xuống.



Trên chóp mũi Cố Kiều Niệm có một nốt ruồi son nho nhỏ, Cung Dịch vô cùng thích nốt ruồi đó.



Không biết bao nhiêu lần Cố Kiều Niệm đã cảm khái anh bạn nhỏ Cung Dịch này quá lãng mạn, sự lãng mạn vô cùng tự nhiên.



“Tổng giám đốc Nghiêm không sao chứ?” Cố Kiều Niệm hỏi.



“Không sao.” Cung Dịch lắc đầu.



“Lúc mới đầu tôi cũng hơi hoảng hốt.” Cố Kiều Niệm mím mím môi: “Tôi lo là anh ta bị làm sao.”



“Còn lo sợ không?” bàn tay to của Cung Dịch xoa xoa chỗ quả tim của Cố Kiều Niệm: “Lần trước kiểm tra sức khỏe có kiểm tra tim không?”



“Kiểm tra rồi, lục phủ ngũ tạng mọi thứ đều còn khỏe mạnh.” Cố Kiều Niệm nói.



“Mấy hôm nữa đi kiểm tra lại thêm một lần nữa cho đỡ lo đi.” Cung Dịch vẫn lo lắng.



Cố Kiều Niệm như nhớ tới điều gì đó, cô đẩy ngã Cung Dịch xuống ghế, nắm lấy cằm anh hỏi: “Cung Dịch, lần trước lúc tôi bị Cố Đức Hạo đưa vào bệnh viện, có phải là cậu lén chui vào phòng bệnh của tôi không?”



Cung Dịch nhẹ nhàng nhướn mắt nhìn cô: “Phải.”



Cố Kiều Niệm kinh ngạc: “Chu Chu vẫn luôn trông coi bên ngoài, cậu vào bằng cách nào? Leo cửa sổ à?”



Cung Dịch ngồi dậy nở nụ cười, sau đó đáp: “Đại khái có lẽ vì… bệnh viện kia là của em?”



Cố Kiều Niệm: “…”



“Đau không?” Lúc này, Cung Dịch đột nhiên vỗ về chỗ bị thương trên gương mặt cô, hỏi.



“Không đau.” Cố Kiều Niệm lắc đầu.



Cung Dịch còn nhớ rõ, lúc anh vào phòng bệnh, thấy Cố Kiều Niệm với sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, trông không có chút sức sống nào, lúc ngủ mơ còn nhíu chặt lông mày, hai tay xiết lại.



“Nhíu cái gì đấy?” Cố Kiều Niệm xoa xoa mi tâm Cung Dịch: “Đều đã trôi qua cả rồi, không phải bây giờ tôi đang sống rất tốt sao?”



“Chị không trách em vì sao ngay từ đầu không giúp chị sao?” Cung Dịch hỏi.



Cố Kiều Niệm nhướn mày: “Không giúp á?”



Trong mắt Cung Dịch, việc tước đi mạng sống của vợ chồng Cố Đức Hạo không được tính là giúp.



“Người dùng tốc độ ánh sáng để xóa bỏ tin bôi đen chính là cậu đúng không?”



“Người khiến Kim Thịnh rơi đài chính là cậu đúng không?”



“Nghiêm Trình Thành đưa cho tôi bảy mươi phần trăm tiền công trước cũng là do cậu bỏ tiền ra trả đúng không?”



Những việc này Cố Kiều Niệm vẫn biết.



“Trái lại cậu và tôi chỉ mới ngủ cùng nhau có một đêm mà thôi, hơn nữa còn là tôi cưỡng ép cậu. Cậu không báo cảnh sát bắt tôi đã là tốt lắm rồi, còn giúp tôi nhiều như thế, sao tôi phải trách cậu?”

Nhấn Mở Bình Luận