Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Không nói những người khác, ngay cả Kiều Lam cũng choáng váng một lúc lâu.

Có lẽ cô cũng đã từng tưởng tượng đến dáng vẻ của Đàm Mặc sau khi anh cắt tóc, nhưng bây giờ khi thật sự nhìn thấy anh, Kiều Lam mới phát hiện Đàm Mặc trông đẹp hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.

Đám học sinh vừa rồi còn đang tranh nhau xem bài thi của Đàm Mặc lúc này như thể bị sét đánh, ngượng ngùng đặt lại bài kiểm tra của anh lên bàn. Cả đám dạt ra hai bên tạo thành một lối đi ở giữa, từng người một sững sờ nhìn Đàm Mặc trở về chỗ ngồi của mình.

“Đây là… Đàm Mặc sao…”

“Đúng thế…”

“Vậy bài kiểm tra vừa rồi… Cũng đúng là của Đàm Mặc sao…”

“Đúng vậy luôn…”

Bùi Ninh ngồi ở phía trước quay đầu nhìn thoáng qua, chưa được bao lâu lại quay đầu nhìn thêm một lần nữa, cuối cùng quay sang nhìn Kiều Lam, bắt đầu rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

“Kiểu tóc thật sự có ảnh hưởng lớn đến ngoại hình như vậy à?”

Kiều Lam nhìn đầu tóc của Bùi Ninh và lớp tàn nhang trên mặt cậu, không đành lòng nói cho Bùi Ninh biết rằng, với cậu thì có lẽ cũng không có ảnh hưởng lớn lắm đâu.

Ngay sau đó, Kiều Lam rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía Đàm Mặc.

Cô thật sự rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng.

Lúc trước mỗi lần Kiều Lam đến tìm Đàm Mặc, nữ sinh ngồi phía trước anh luôn cảm thấy rất phiền. Hôm nay Kiều Lam đến, nữ sinh kia hết nhìn Kiều Lam rồi lại nhìn Đàm Mặc, chẳng nói chẳng rằng tránh qua một bên, nhưng cô ta cũng giống như những học sinh khác, không thể rời mắt khỏi hai người.

Bài kiểm tra của Đàm Mặc bị đám học sinh trong lớp làm cho rối tung cả lên. Đàm Mặc nhìn bài kiểm tra trên bàn, không muốn chạm vào chúng.

Kiều Lam ngồi xuống vị trí trước mặt anh, sắp xếp bài kiểm tra gọn gàng lại. Đàm Mặc nhìn bài thi trong tay Kiều Lam, đưa tay nhận lấy.

Anh liếc nhìn bài kiểm tra, khi thấy Lịch Sử chỉ có 121 điểm, anh nhìn chằm chằm con số 121 ấy một lúc lâu.

Từ lâu Kiều Lam đã biết Đàm Mặc thông minh, nhưng khi biết Đàm Mặc có thể đè bẹp mình với khoảng cách hơn một trăm điểm, cô vẫn cảm thấy chấn động từ tận đáy lòng. Hai chữ thiên tài, trước kia chỉ là nói khơi khơi, giờ phút này lại trở nên chân thực mà chói mắt.

Đàm Mặc ít khi để lộ biểu cảm gì. Đến tận bây giờ Kiều Lam cũng chỉ nhìn thấy Đàm Mặc nở một nụ cười hơi kỳ lạ, nói gì đến những người khác.

Kiều Lam thấy anh nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy. Cô nghiêng đầu, nhìn lướt qua bài kiểm tra Lịch Sử của anh.

Giữa một rừng điểm tối đa và những con điểm từ 140 trở lên, con số 121 này thật sự khá nổi bật, nhưng theo độ khó của đề thì số điểm này không thấp đâu!

“Đàm Mặc.” Kiều Lam gọi tên anh, thấy anh ngẩng đầu lên mới tiếp tục nói: “Cậu biết không, vừa rồi trong lớp mình là người đạt điểm cao nhất môn Lịch Sử, nhưng sau khi phát bài của cậu thì người cao điểm nhất không phải là mình nữa.”

Đàm Mặc đưa mắt nhìn bài kiểm tra, sau đó lại nhìn Kiều Lam, như thể được an ủi, rồi hình như lại không.

Anh không nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra môn Lịch Sử này nữa mà nhét nó vào dưới cùng xấp bài kiểm tra.

Kiều Lam: “…”

Được rồi, cô đã thấy rõ. Đàm Mặc có yêu cầu rất cao với bản thân, điều đó sẽ không thay đổi vì những người khác, thậm chí là cô. Anh không hài lòng với bài kiểm tra Lịch Sử 121 điểm này.

Rất bướng bỉnh.

Kiều Lam dám cam đoan, nếu lần sau Đàm Mặc vẫn tham gia thi, trước đó nhất định anh sẽ cực kỳ chú tâm vào môn Lịch Sử.

Nếu như nói lần trước việc Kiều Lam vượt qua Trần Diệu Dương để trở thành người đứng nhất khối đã đủ khiến người khác kinh ngạc, vậy thì việc hôm nay Đàm Mặc bỗng trông sáng sủa hẳn lên cộng thêm đạt được số điểm biếи ŧɦái như thế hoàn toàn khiến người ta khiếp sợ.

Gần như tất cả mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm về phía Đàm Mặc. Thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng môi lại hơi mấp máy nói chuyện với Kiều Lam, rốt cuộc không ai dám chế giễu Đàm Mặc nữa, không ai dám dè bỉu rằng anh không hiểu được lời nói của bọn họ.

Cũng không có ai dám nói anh là tên điên, là đồ ngốc nữa.

Nếu như Đàm Mặc là một kẻ ngốc, vậy thì bọn họ là cái gì? Một đám thiểu năng trí tuệ sao?

Đột nhiên lại nhớ đến một câu. Thiên tài và kẻ điên gần nhau.

Từ thiên tài đến kẻ điên chỉ cách nhau một bước chân. Đầu óc của thiên tài quá thông minh, dẫn đến việc bọn họ sẽ có một chút khiếm khuyết ở phương diện khác.

Tựa như trong nháy mắt đó, những “kỳ quái”, “u ám”, “đáng sợ” của Đàm Mặc trước kia đều đã có lời giải thích.

Giáo viên chủ nhiệm lại trở về lớp, vừa nhìn thấy Đàm Mặc, mắt ông đã sáng lên, bảo Đàm Mặc đến phòng làm việc một chuyến. Đàm Mặc nhìn Kiều Lam một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng học, theo giáo viên chủ nhiệm đến văn phòng bên cạnh.

Lớp học tựa như một viên kẹo bong bóng được bỏ vào trong nước. Sau một thoáng im lặng, lúc này mới bắt đầu trở nên kích động.

“Vậy nên Kiều Lam đã sớm biết Đàm Mặc thật ra không phải là một tên… Có vấn đề? Sao cậu ấy lại biết chứ.”

“Bây giờ Đàm Mặc đã được 999 điểm rồi, vậy lần này người đứng nhất chắc chắn không phải Trần Diệu Dương.”

“Còn chưa phát bài Ngữ Văn cơ mà?”

“Lần này đề Văn khó như vậy, đây cũng không phải môn sở trường của Trần Diệu Dương. Cho dù Đàm Mặc thi Văn được có 20 điểm thì tổng lại vẫn cao hơn Trần Diệu Dương. Huống chi cậu cảm thấy môn Văn của Đàm Mặc chỉ được có 20 điểm sao?”

“Đàm Mặc quả thực không cùng một thế giới với chúng ta, con mẹ nó quá kinh khủng. Thôi đừng nói nữa, mặt Trần Diệu Dương xanh mét rồi kìa…”

Mọi người cảm thấy bị đả kích cũng là bình thường. Hạng nhất cao hơn hạng hai tầm mười mấy hai mươi điểm thì cũng hay thấy, nhưng giống như Đàm Mặc cao hơn đến tận một trăm hai mươi điểm thì từ trước đến giờ chưa từng có.

Giờ phút này, người đạt được thành tích trước nay chưa từng có – Đàm Mặc – đang mặt không đổi sắc nhìn chủ nhiệm lớp kích động đến mức nói năng lộn xộn trước mặt mình. Chờ chủ nhiệm lớp thán phục xong, anh mới lãnh đạm hỏi: “Em có thể đi về lớp không?”

“Chờ một chút.” Rốt cuộc chủ nhiệm lớp cũng nói xong, suy nghĩ một lúc rồi bảo Đàm Mặc: “Đúng rồi, có chuyện này, lúc trước khi em mới đến trường, cha em có nói là em không thích tiếp xúc với người khác, vậy nên mới sắp xếp để em ngồi ở hàng cuối cùng. Nhưng lần này, lớp chúng ta vẫn sẽ đổi chỗ dựa theo xếp hạng như cũ, mà thầy cũng hi vọng là em có thể tiếp xúc với các bạn học khác nhiều hơn, vậy nên chỗ ngồi lần này…”

“Cứ sắp xếp dựa theo thứ tự.” Đàm Mặc nói nốt nửa câu sau hộ chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp không ngờ rằng hôm nay Đàm Mặc lại dễ nói chuyện như vậy, sửng sốt một lúc mới cười vui vẻ: “Đáng lẽ phải nên như vậy từ sớm rồi. Bây giờ còn chưa có điểm Ngữ Văn, nhất định trước khi vào học buổi chiều sẽ có tổng điểm, đến lúc đó…”

“Em không ngồi cùng Trần Diệu Dương.”

Chủ nhiệm lớp đang nói thì đột nhiên bị Đàm Mặc cắt ngang.

“Gì cơ?” Chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn Đàm Mặc: “Trần Diệu Dương?”

Vừa nãy Kiều Lam trò chuyện với Đàm Mặc, nói bây giờ tạm thời tổng điểm bảy môn đã phát của Trần Diệu Dương cao hơn cô mười mấy điểm, vậy nên lần này Kiều Lam cũng không chắc lắm là mình có thể vượt qua Trần Diệu Dương hay không.

Thấy giáo viên chủ nhiệm hình như vẫn chưa hiểu được ý của mình, Đàm Mặc kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa: “Nếu người đứng hạng hai là Trần Diệu Dương, em không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta.”

Chủ nhiệm lớp: “…”

Sao câu này nghe quen quen.

Hơn một tháng trước, với tư cách là người đứng nhất khối, Kiều Lam cố ý đến tìm ông nói cô kiên quyết không ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương.

Tại sao đột nhiên cả hai người này đều ghét bỏ Trần Diệu Dương vậy? Nếu không phải ông nắm khá rõ tình hình trong lớp, còn tưởng rằng trong lớp Trần Diệu Dương bị người người tẩy chay người người chán ghét đấy.

Lần trước Kiều Lam không chịu ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, lần này Đàm Mặc cũng vậy. Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ: “Vậy em muốn ngồi cùng bàn với ai?”

Sau một hồi im lặng, Đàm Mặc ném cho chủ nhiệm lớp hai chữ.

“Kiều Lam.”

….

Chủ nhiệm lớp lại im lặng một lần nữa.

Vậy là em muốn ngồi cùng bàn với Kiều Lam? Trước đó tôi cố ý hỏi em có bằng lòng ngồi cùng bàn với Kiều Lam không, là ai khẳng định chắc nịch là không đồng ý?

“Được được được.” Còn một môn vẫn chưa có điểm, hơn nữa đây còn là môn sở trường của Kiều Lam. Chủ nhiệm lớp cũng không nói chính xác được trong lớp ai sẽ đứng hạng hai, có khi không phải Trần Diệu Dương mà lại là Kiều Lam đấy chứ.

Điểm môn Ngữ Văn được phát sau tiết đầu tiên của buổi chiều, lúc mọi người đang làm bài tập mắt [1].

[1] Trong một ngày học sẽ có một khoảng thời gian học sinh TQ dành ra để tập mắt, giúp mắt thư giãn sau khi học hành mệt mỏi.

Trong lúc nhất thời, không ai muốn làm bài tập mắt nữa cả, lập tức bắt đầu phát bài thi. Sau khi hết thời gian làm bài tập mắt, học sinh nhanh chóng mở máy tính trong lớp ra, lên website nhà trường xem bảng xếp hạng lần này.

Cuối cùng cũng có xếp hạng.

Trực tiếp tìm đến lớp 13, kéo đến hàng trên cùng.

Dù trước đó phần lớn mọi người đều đã biết, nhưng khi nhìn thấy cái tên xếp ở vị trí đầu tên và số điểm theo sau đó, mọi người vẫn hít vào một hơi.

Hạng nhất, Đàm Mặc, tổng điểm 1102 [2].

Ngữ Văn không cao lắm, chỉ có 102 điểm, nhưng tổng điểm vẫn cao chót vót như cũ.

[2] Ở đây có lẽ là tác giả tính nhầm, 999 điểm bảy môn trước cộng thêm 102 điểm Ngữ Văn thì tổng điểm phải là 1101 mới đúng.

1102 điểm, điểm tối đa là 1200 đó!

Lúc nãy có người nhìn lén bài kiểm tra Ngữ Văn của Đàm Mặc. Bài viết lạc đề nghiêm trọng nên chỉ được có 28 điểm. Vậy nếu lần sau anh không làm lạc đề nữa thì sao?

Vl thế thì không phải tổng điểm lại cao thêm hai mươi mấy điểm à?

Sau đó lại nhìn xuống dưới. Hạng hai 1005 điểm, thấp hơn hạng nhất 97 điểm, khoảng cách điểm số rất lớn.

Lại nhìn đến tên người đứng thứ hai. Ôi, Trần Diệu Dương?

Lần này Trần Diệu Dương vượt qua Kiều Lam rồi sao?

Vội vàng nhìn xuống dưới nữa. Kiều Lam vẫn đứng hạng hai, tổng điểm 1005, đồng hạng với Trần Diệu Dương.

Tổng điểm bảy môn trước của Trần Diệu Dương hơn Kiều Lam 12 điểm, kết quả Kiều Lam dựa vào môn Ngữ Văn mà đuổi kịp cậu ta. Tính riêng Ngữ Văn, Kiều Lam đứng nhất khối, được 132 điểm, Trần Diệu Dương 120. Mặc dù ngần ấy điểm cũng không tính là thấp, nhưng trùng hợp làm sao lại thua Kiều Lam đúng 12 điểm.

Thế là hai người đồng hạng với nhau.

Nói xem có khéo hay không, Trần Diệu Dương có tức hay không.

Mà xuống chút nữa, lại xuất hiện thêm một khoảng cách kha khá. Bùi Ninh xếp hạng bốn, thấp hơn gần ba mươi điểm so với Trần Diệu Dương và Kiều Lam.

Kéo xuống nữa, mọi người cũng không còn hứng thú gì.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng cuộc thi lần này sẽ là trận chiến giữa Kiều Lam và Trần Diệu Dương, nào ngờ đột nhiên lại xuất hiện một Đàm Mặc cướp đi tất cả sự chú ý của mọi người.

Có hai người bị cướp mất sự chú ý. Trần Diệu Dương thì không nói lời nào, còn Kiều Lam thì rất vui vẻ.

Người khác không ngờ được rằng Đàm Mặc sẽ đứng hạng nhất, nhưng cô đã đoán được từ sớm rồi, cô chỉ là không muốn thua Trần Diệu Dương mà thôi. Khi biết tổng điểm bảy môn của mình thấp hơn Trần Diệu Dương 12 điểm cô cũng không khỏi lo lắng, không ngờ lại có thể đuổi kịp cậu ta nhờ môn cuối cùng này.

Chỉ tiếc là điểm hai người ngang nhau. Nếu như điểm của cô cao hơn một chút là tốt rồi, cao hơn một điểm thôi cũng được.

Khác với Kiều Lam đang trong tâm trạng rất tốt, tâm trạng của Trần Diệu Dương lại cực kỳ tồi tệ. Từ buổi sáng Trần Diệu Dương đã chẳng cảm thấy vui vẻ gì, dù thế nào đi chăng nữa cậu ta cũng không ngờ được rằng lại có người đè bẹp cậu ta một cách tàn nhẫn như thế. Hơn nữa người đó lại là Đàm Mặc?

Mà buổi chiều, nhờ một môn Ngữ Văn kia mà cậu ta và Kiều Lam trực tiếp đồng hạng với nhau. Vốn tâm trạng của Trần Diệu Dương đã không tốt, giờ đây lại càng thêm hậm hực.

Lần trước là hạng hai, lần này cũng vẫn là hạng hai, nhưng Trần Diệu Dương lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa hai lần đạt hạng hai này.

Lần trước sau khi bị Kiều Lam vượt qua, cậu ta chỉ cảm thấy hơi hối hận nhưng cũng không để ý quá nhiều, cố gắng một chút là có thể giành hạng nhất lại được.

Nhưng lần này, Trần Diệu Dương lớn như vậy rồi, lần đầu tiên mới hiểu được cái gì gọi là không thể.

______________

Sau khi thành tích được công bố, học sinh trong trường xem xếp hạng của lớp mình xong thì tiện thể mở bảng xếp hạng toàn khối ra xem. Ai cũng vô cùng tò mò với cái tên đứng hạng nhất.

Đặc biệt là nam sinh siêu đẹp trai, cực kỳ nổi tiếng trong trường và cũng từng đứng ở vị trí cao nhất kia – Trần Diệu Dương.

Không biết lần này Trần Diệu Dương có giành lại được hạng nhất không.

Kết quả lần này vị trí hạng nhất lại được thay đổi. Không phải Trần Diệu Dương, cũng không phải Kiều Lam được nhất khối lần trước, mà là Đàm Mặc.

Đàm Mặc là ai?

Một đám học sinh nhao nhao ngơ ngác. Có người nhỏ giọng nhắc: “Là cái tên ngốc… ừm… bạn học ngày nào cũng ngồi xe lăn học lớp 13 đó.”

Một câu “Tên ngốc” vừa ra đến miệng lại nghẹn xuống. Nhìn số điểm này, ai dám nói Đàm Mặc là đồ ngốc nữa chứ.

Mọi người không biết Đàm Mặc là ai, nhưng lại biết nam sinh ngày nào cũng ngồi trên xe lăn kia. Sau cơn khiếp sợ, mọi người lại nhìn đến điểm số của Đàm Mặc. Anh trực tiếp đè bẹp hai người đứng sau gần một trăm điểm. Mọi người kinh ngạc không ngậm được miệng.

“Vãi chưởng. Lần trước mình thi cùng một phòng với cậu ta. Lúc ấy còn nghĩ cậu ta đến thi làm gì cho phí giấy.”

“Điểm này thật sự cao quá… Cao đến nỗi bất bình thường luôn…”

“Con mẹ nó chứ mình còn chưa được một nửa số điểm của người ta kia kìa?”

“Mọi người có để ý không? Top 3 đều là học sinh lớp 13. Lớp 13 đỉnh quá.”

Kiều Lộ khuất trong đám học sinh. Lần này cô ta thụt lùi một hạng so với lần trước. Hạng tám, 879 điểm. Nếu ở lớp 13, nhiêu đây điểm thì không thể nào chen vào nổi top 15 của lớp. Kiều Lộ trợn tròn mắt nhìn tên Kiều Lam xếp ở vị trí thứ hai, 1005 điểm, như là bị người khác hung hăng tát một cái, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ đó là không thể nào.

Nhưng cô ta không tài nào có thể khẳng định chắc chắn là Kiều Lam chép bài như lần trước.

Kiều Lộ nghĩ đến lời mẹ từng nói. Kiều Lam có thể chép bài được một lần, chẳng lẽ còn có thể chép bài lần thứ hai?

Nhất là lần này đề thi được mua từ Nhất Trung XX, khó gấp mấy lần so với lần trước, chắc chắn không có đáp án để mà chép bài. Vậy nên Kiều Lộ mới chắc mẩm rằng lần này Kiều Lam sẽ trở lại với vị trí mà cô đạt được sau lần kiểm tra tháng đầu tiên, trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Kết quả điểm của Kiều Lam vẫn cao như vậy.

Mặc dù không đứng nhất khối, nhưng đối với người chưa từng bước vào top 300 của khối như Kiều Lộ mà nói, hạng nhất hạng nhì hình như cũng không khác nhau quá nhiều.

Xét cho cùng, nếu đặt thành tích của Kiều Lam vào lớp cô ta thì hoàn toàn có thể dễ dàng được nhất lớp.

Kiều Lộ vẫn không cam tâm, hoặc là nói, cô ta không muốn tin tưởng vào điều đó. Cô ta há to miệng muốn nói gì đó với bạn cùng bàn của mình, thế nhưng cuối cùng lại không dám.

Bởi vì tất cả mọi người xung quanh trừ cô ta ra đều không cảm thấy việc này có vấn đề gì cả. Thậm chí bọn họ còn đang cảm thán: “Cả khối hình như chỉ có Kiều Lam là được trên một trăm ba mươi điểm Ngữ Văn thôi, giỏi thật đấy.”

“Dạo này mà còn có người văn võ song toàn như thế sao?”

“Mình nhớ không lầm thì lần trước Kiều Lam được điểm tối đa phần bài viết. Mình đọc bài của cậu ấy, cảm giác như thể cậu ấy đã học nhiều hơn mình một lần cấp 3 nữa vậy…”

Kiều Lộ không dám nói tiếp nữa, đờ đẫn ngồi yên tại chỗ nhìn bài kiểm tra của mình, cuối cùng không nhịn được nữa, suy sụp bật khóc.

_____________

Lớp 13 một mình độc chiếm top 3, điểm trung bình cũng dễ dàng đứng nhất khối. Không cần phải nói cũng biết các giáo viên khác ghen tị với chủ nhiệm lớp 13 như thế nào.

Đặc biệt là lúc trước khi biết lớp 13 có một học sinh tên là Đàm Mặc, một số giáo viên còn thấy tội nghiệp cho chủ nhiệm lớp 13.

Kết quả ai có thể ngờ được rằng, Đàm Mặc căn bản không phải tên ngốc trong tưởng tượng của mọi người, anh chỉ là không muốn đi thi thôi.

Bây giờ đi một cái là hù mọi người hết cả hồn.

Chủ nhiệm lớp 13 vui vẻ bỏ qua những ánh mắt hâm mộ của các thầy cô lớp khác. Tiết sinh hoạt cuối cùng, ông bước vào phòng học, nhìn đám học sinh đã chuẩn bị cặp sách sẵn sàng để chuyển chỗ, ông lại bị chọc cười.

Đối với những học sinh ở độ tuổi này, đổi chỗ ngồi là một việc gì đó rất đáng để mong đợi.

Chủ nhiệm lớp vừa bước vào đã thấy Đàm Mặc ngồi ở hàng cuối cùng. Anh đã cắt tóc, cả người nhìn không giống như trước. Hoặc có lẽ là vì anh vừa thi được nhất khối, ánh mắt chủ nhiệm lớp nhìn anh hệt như đang nhìn một món đồ quý giá vậy.

Không giống với những học sinh khác đang hồi hộp hoặc phấn khích, Đàm Mặc ngồi ở hàng cuối cùng, không hề động đậy. Trên mặt anh vẫn không hề có biểu cảm gì, hệt như không có hứng thú với việc đổi chỗ ngồi mà mọi người rất chờ mong này.

Thế nhưng, thật ra không ai biết rằng, giờ phút này Đàm Mặc đang bồn chồn lo lắng, đứng ngồi không yên.

Hai tay anh bấu thật chặt chiếc xe lăn, vì khẩn trương nên ánh mắt có vẻ hơi cứng nhắc. Thỉnh thoảng Đàm Mặc sẽ lén nhìn Kiều Lam bên kia một chút, sau đó cụp mắt.

Không bao lâu nữa anh có thể ngồi cùng bàn với Kiều Lam rồi.

Nói cho cùng thì anh cũng đã đạt được hạng nhất, mà chủ nhiệm lớp cũng đã đồng ý với anh, đây đã là một sự thật không thể sửa đổi được nữa.

Nhưng…

Đàm Mặc bất giác nhìn thoáng qua Kiều Lam phía bên kia. Bùi Ninh đang nói gì đó với cô. Từ góc độ này, Đàm Mặc có thể nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Kiều Lam.

Cô đang cười nói với Bùi Ninh.

Thật ra quan hệ của cô và Bùi Ninh cũng rất tốt. Lúc Kiều Lam vẫn còn ngồi phía trước Đàm Mặc, anh đã biết hai người họ khá thân. Cô và Bùi Ninh nói chuyện với nhau nhiều hơn lúc cô nói chuyện với anh rất nhiều.

Kiều Lam sẽ giống như anh, cũng muốn ngồi cùng một chỗ với anh sao?

Liệu cô có cảm thấy rằng thật ra ngồi cùng bàn với Bùi Ninh sẽ tốt hơn nhiều so với ngồi chung với anh không?

Còn có Trần Diệu Dương nữa. Có phải là cô rất muốn ngồi cùng Trần Diệu Dương…

Suy nghĩ của Đàm Mặc lại bắt đầu không khống chế được mà bay đi khắp bốn phương tám hướng, ngay cả chủ nhiệm lớp nói gì anh cũng không nghe, mãi đến khi chủ nhiệm lớp dán sơ đồ chỗ ngồi lên màn hình máy chiếu, sau đó để mọi người tự mình đổi chỗ theo sơ đồ.

Đàm Mặc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn tên mình và Kiều Lam được khoanh lại trong một vòng tròn. Lòng anh chợt dâng lên một cảm giác thân mật khó tả.

Cuối cùng anh cũng rời khỏi vị trí mà mình đã ngồi hơn ba tháng nay. Bước ra khỏi góc tường tối tăm nhỏ bé này, anh nhìn thấy bên cạnh chỗ ngồi mới của mình có một cái bàn khác, trên mặt bàn là sách vở được viết tên Kiều Lam. Giờ phút này, Đàm Mặc mới cảm nhận được tất thảy đều là sự thật.

Chỉ cần khẽ nhúc nhích là có thể chạm vào cánh tay Kiều Lam.

Từ từ quay đầu sang, Đàm Mặc có thể trông thấy nửa bên mặt cùng nụ cười của Kiều Lam. Giữa tiếng ồn ào xung quanh, Kiều Lam nghiêng người về phía anh, kề sát vào tai Đàm Mặc, nhỏ giọng nói: “Mình còn sợ rằng chủ nhiệm lớp sẽ để Trần Diệu Dương ngồi cùng bàn với cậu, may mà là mình.”

Gần quá, Đàm Mặc nghĩ thầm.

Làn da của anh vốn mẫn cảm. Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hô hấp của Kiều Lam phả vào da mình khi cô ghé sát vào tai anh nói chuyện. Đàm Mặc hơi không dám quay đầu sang, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà làm thế. Đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Kiều Lam: “Quan hệ giữa cậu và Bùi Ninh rất tốt.”

Bùi Ninh? Quan hệ của cô và cậu ấy khá tốt. Có chuyện gì sao?

“Bây giờ hai người không ngồi cùng bàn nữa.”

Kiều Lam lập tức bật cười: “Nhưng quan hệ của chúng ta không phải là càng tốt hơn sao?”

Đôi mắt đen nhánh của cô lẳng lặng nhìn Đàm Mặc. Một lúc lâu sau, Đàm Mặc đột nhiên dời mắt.

Lúc Đàm Mặc nói chuyện, như một thói quen, anh sẽ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương. Vì không thể phân biệt được ý tứ được thể hiện trong ánh mắt đối phương, vậy nên anh cũng sẽ không cảm thấy mình nhìn chằm chằm người khác như vậy thì có vấn đề gì cả.

Nhưng bây giờ bị Kiều Lam nhìn như thế, trong lòng Đàm Mặc đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái.

Hệt như buổi sáng hôm qua lúc bước vào phòng học, bởi vì không quen kiểu tóc mới để lộ cả khuôn mặt, đúng lúc bị Kiều Lam nhìn thấy.

Đột nhiên Đàm Mặc không dám đối mặt với cô, trái tim hơi run lên, ánh mắt khẽ gợn sóng.

Sau mười phút, rốt cuộc tất cả học sinh trong lớp cũng đổi chỗ ngồi xong. Kiều Lam vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trần Diệu Dương, nhưng lần này đột nhiên cô lại hơi muốn bật cười.

Lần này vì có Đàm Mặc nên Bùi Ninh từ hạng ba tụt xuống thành hạng tư, thế là ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương. Mà Tống Dao thì ngồi cùng bàn với Triệu Đồng.

Bùi Ninh cũng quá thê thảm rồi. Lúc đầu cậu muốn ngồi cùng bàn với Tống Dao, kết quả lần đầu tiên lại ngồi với cô, lần thứ hai thì là Trần Diệu Dương.

Còn có Triệu Đồng và Tống Dao, cả hai người này đều muốn ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, nào ngờ cuối cùng lại thành ra ngồi cùng một chỗ.

Sau khi đổi chỗ xong, chủ nhiệm lớp mới từ từ phổ biến nội dung sinh hoạt lớp. Kiều Lam mượn bài kiểm tra Lý của Đàm Mặc. Nhìn 107 điểm của mình, rồi lại nhìn số điểm tối đa xinh đẹp kia của Đàm Mặc, Kiều Lam cảm nhận được sự chênh lệch to lớn, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Đàm Mặc thấy Kiều Lam thở dài thở ngắn, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói: “Không khó.”

Kiều Lam: “… Đối với mình mà nói thì rất khó.”

Đàm Mặc mấp máy môi: “Mình dạy cho cậu.”

Kiều Lam lập tức vui vẻ: “Thật sao?”

Đương nhiên là thật, Đàm Mặc nghĩ thầm. Lúc trước, mỗi lần nhìn Bùi Ninh giảng bài Hóa Học Vật Lý cho Kiều Lam, Đàm Mặc đều muốn nói là anh cũng có thể làm được.

Nhưng Kiều Lam lại rất ít khi hỏi anh. Cho dù có hỏi thì cũng là do cô đã hỏi Bùi Ninh trước, Bùi Ninh không biết làm mới đi hỏi anh.

Nhưng bây giờ anh đã ngồi cùng bàn với Kiều Lam. Chỉ cần anh giảng cho cô trước, cô cũng sẽ không cần phải đi hỏi người khác nữa…

Kiều Lam không biết rằng chỉ với vài giây ngắn ngủi mà Đàm Mặc đã có biết bao suy nghĩ trong đầu. Môn cô kém nhất là Vật Lý, dù trước đây cô thường xuyên hỏi bài Bùi Ninh, nhưng Bùi Ninh không giỏi Lý bằng Trần Diệu Dương, càng khỏi nói đến Đàm Mặc.

Bây giờ Đàm Mặc đã chủ động đồng ý sẽ dạy cô môn Vật Lý. Kiều Lam lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu đối với lần kiểm tra tiếp theo.

Có Đàm Mặc dạy cô, không chừng lần kiểm tra tiếp theo môn Vật Lý sẽ không bị Trần Diệu Dương vượt nhiều điểm như thế nữa. Chỉ cần không thua môn Vật Lý, cô sẽ không còn phải lo lắng sẽ thua điểm Trần Diệu Dương nữa rồi.

Thế là ngay ngày đầu tiên trở thành bạn cùng bàn, đôi bạn đã lập ra mục tiêu giúp đỡ nhau học tập, chính thức bắt đầu thực hiện vào giờ ra chơi ngày thứ hai.

Chưa đợi Kiều Lam gặp được câu mình không biết làm, Đàm Mặc đã mở sách bài tập Vật Lý ra với biểu cảm không đổi.

“Hỏi đi.”

Kiều Lam: …

Được thôi, mặc dù còn chưa chuẩn bị kỹ càng, nhưng Kiều Lam vẫn có rất nhiều câu đang bỏ trống. Đàm Mặc đã đồng ý dạy, Kiều Lam cũng sẽ không từ chối.

Nhanh chóng lật sách bài tập ra tìm được một câu không biết làm, Kiều Lam để sách bài tập trước mặt Đàm Mặc: “Câu này.”

Đàm Mặc nhìn một chút, chưa đến mười giây sau đã nhanh chóng viết đáp án ra, sau đó trả sách lại cho Kiều Lam.

Kiều Lam đợi mấy giây, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Đàm Mặc mở miệng. Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. Không phải đang giảng bài sao, sao đột nhiên anh lại im lặng?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa ngày, Kiều Lam mông lung hỏi: “Ừm, làm sao lại có kết quả này? Quá trình giải ấy…”

Đàm Mặc nhìn đề sau đó lại nhìn Kiều Lam, đôi mắt xinh đẹp lâm vào mờ mịt.

Anh gần như đã có đáp án ngay sau khi đọc đề xong, vậy nên, không có quá trình giải.

Kiều Lam: …

Mới bắt đầu mà đã thất bại.

Kiều Lam sợ Đàm Mặc bị đả kích nên vội vàng lật ra một trang khác: “Không sao không sao. Câu này, cậu cố gắng viết ra những gì mình nghĩ trong đầu đi.”

Đàm Mặc lại bắt đầu làm, một lúc sau đưa sách lại cho Kiều Lam. Kiều Lam nhìn những gì anh vừa viết.

Lần này có một bước giải, nhưng cô lại đọc không hiểu.

Hệt như một học sinh trung học đang giảng Toán cho một học sinh tiểu học vậy. Một bài toán có thể giải ra được ngay lập tức nhờ cách đặt ẩn, nhưng vì học sinh tiểu học căn bản không hiểu được ẩn là cái gì nên không thể làm bài được.

Không giảng bài được nữa.

Dù Đàm Mặc có ngốc đến mấy cũng biết không giảng bài được là vấn đề của mình. Vì không biết phải làm sao nên trong lúc nhất thời anh đột nhiên trở nên hơi nóng nảy. Không hài lòng về bản thân, sợ Kiều Lam thất vọng về mình, đủ loại cảm xúc nhen lên trong đầu Đàm Mặc.

Cảm xúc lại bắt đầu không thể khống chế.

“Không nói nữa.” Đàm Mặc bực bội vứt bút xuống, ngồi tại chỗ với ánh mắt u ám. Không ai biết được anh đang nghĩ gì.

Kiều Lam: … Phải làm sao đây?

Cô không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này

Cố gắng nói chuyện với Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc lại khôi phục lại trạng thái trầm mặc mỗi khi tâm trạng không tốt. Bỗng nhiên Kiều Lam cũng không biết phải làm sao, đến tận lúc tan học cũng không nghĩ ra được cách, chỉ có thể đi vệ sinh một chuyến.

Đàm Mặc thấy cô xoay người rời đi, trong lòng lại hoảng hốt, đang định nói gì đó, liền nghe một nam sinh bên cạnh nói: “Diệu Dương, mình phát hiện cậu và Kiều Lam rất có duyên đó. Kiểm tra điểm tối đa 1200 điểm, hai người lại có thể đạt được điểm giống nhau như đúc…”

Đàm Mặc đột nhiên siết chặt cây bút trong tay.

Chờ đến khi Kiều Lam quay lại lớp, vừa về đã thấy Đàm Mặc đang mở sách giáo khoa Vật Lý ra xem. Cô kinh ngạc, sao đột nhiên anh lại đọc sách này. Kiều Lam hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“… Đọc sách.”

Đến khi đọc xong sẽ dùng nội dung trong sách dạy cậu.
Nhấn Mở Bình Luận