Năm Khánh Phong thứ 3, ngày 6 tháng 6.
Hôm qua là một ngày nắng đẹp, nhưng hôm nay lại có một cơn mưa, ngói lưu ly của cung điện được làm sạch không dính một tí bụi, mưa phùn khói mù mịt che phủ cả bầu trời, xen lẫn một chút xám xịt, khiến người ta thấy buồn chán, tẻ nhạt từ tận đáy lòng.
Một tì nữ từ ngoài điện bước vào, vội vàng đi về phía hành lang, đưa chiếc ô giấy trong tay cho người khác, vừa dùng khăn tay lau đi những sợi tóc ướt đẫm, vừa hạ giọng hỏi: “Chính điện có động tĩnh gì không?”
Tiểu cung nữ Chu Kỳ gấp chiếc ô giấy và nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ngay sau khi A Dư tỷ tỷ vừa đi, chủ tử đã đập vỡ bộ chén bạch ngọc.”
Cô gái được gọi là “A Dư tỷ tỷ” dùng tay dụi mắt, vừa nghe nói nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu một cái: “Mấy ngày nay nên tránh xa chính điện."
“Tỷ yên tâm, muội biết rồi.”
A Dư không nói gì thêm, xoay người đi qua hành lang, dừng lại dưới mái hiên bằng ngói lưu ly của chính điện, một mùi thuốc đắng xộc lên chóp mũi, nàng cau mày đăm chiêu, đặt chiếc đế giày thêu hoa trước cửa, vén mở chiếc rèm rồi bước vào.
Người ở bên trong nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn ra: “Sao bây giờ mới quay lại?”
Người vừa nói đang mặc y phục màu hồng ngồi trên giường, bên cạnh có mấy cung nữ đứng hầu, lông mày nhíu chặt, lộ ra vẻ không chút kiên nhẫn, nhướng mày nhìn về phía sau A Dư, nhưng không thấy ai cả, trong lòng đột nhiên tức giận.
A Dư quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ chạy đến cung Càn Khôn một chuyến, mới biết Hoàng thượng đã tới cung Càn Ngọc rồi."
Bát hương phỉ thúy trong điện tràn ngập khói trắng nghi ngút, giọng nói của A Dư vừa thốt ra, một cơn gió bất thình lình làm cho làn khói trắng chuyển sang một hướng khác, A Dư vô thức siết chặt chiếc khăn tay, ngay sau đó, phần trán đau nhức, để lại một đống chén vỡ trên mặt đất.
“Đồ vô dụng!”
A Dư cố chịu đau, tiếng tim đập thình thịch một tiếng, dùng hết sức quỳ xuống đất, quỳ thẳng người trước đống mảnh vỡ, mải miết dập đầu tạ tội: “Chủ tử bớt giận.”
“Cung Càn Ngọc! Cung Càn Ngọc! Lại là tiện tì đó!”
Nữ nhân tức giận đến mức ôm ngực ngã lên giường, đương nhiên là việc Hoàng thượng đến cung Càn Ngọc càng khiến nữ nhân tức giận hơn việc A Dư không mời được Hoàng thượng.
Những người trong điện lúc này đều im như thóc, không dám nhận chuyện này.
Khi Sùng An Đế mới lên ngôi, trong cung chỉ có một hoàng hậu, một phi, hai phi tần và bốn mỹ nữ, tất cả đều thuộc cung cũ của vương phủ.
Tân Hoàng đế lên ngôi, trong cung có hàng trăm việc cần xử lí, trong cung không đủ người, một loạt cung nhân được tuyển chọn vào cung, A Dư vào cung lúc này, vừa tròn mười hai tuổi, cơ duyên trùng hợp, nàng được giao đến cung Du Cảnh hầu hạ Dung tần tần, người đang được sủng ái nhất lúc đó.
Bây giờ là năm Khánh Phong thứ ba, Sùng An Hoàng đế nắm quyền được ba năm, mùa tuyển tú vừa qua, trong cung đã có thêm hơn 20 phi tần.
Phi tần mới mới vào cung được một tháng, tình hình hậu cung liền thay đổi, Dung tần tần, người từng được ân sủng mỗi tháng tận bốn năm ngày, nhưng tháng này chỉ gặp được hoàng thượng một lần, điều này khiến mọi người trong toàn bộ Ngọc Cảnh Cung cảm thấy bất an.
Trái lại, bên cung Càn Ngọc, sủng ái chưa bao giờ phai nhạt, dù là phi tần mới vào cung, hoàng thượng cũng đã nghỉ ngơi trong cung nàng ta gần mười ngày một tháng.
Trước khi các phi tần mới vào cung, ngoại trừ Thục phi nương nương ở cung Càn Ngọc thì người được sủng ái nhất chính là chủ tử Dung tần, nên hai người này đã có thâm thù từ lâu, chưa kể chủ tử Dung tần đã bị Thục phi làm cho sảy thai hai năm trước khiến thân thể sa sút, còn Thục phi thì chẳng làm sao, Dung tần làm sao có thể không nuôi hận trong lòng?
Nhưng cũng không thay đổi được điều gì.
Khoảng một nén hương sau, A Dư từ trong chánh điện đi ra, trán sưng đỏ, mảnh vỡ cứa rách một phần da, máu tươi xuôi theo khóe mắt chảy xuống, chủ tử chê xui xẻo nên mới cho cô lui ra ngoài.
Chu Kỳ đang đứng ngoài cửa bị máu làm cho choáng váng, vội kéo cô về phòng xử lý vết thương, thấy vết thương không sâu, cô mới yên tâm, sau đó lại nhíu mày, lo lắng hỏi: "Chủ tử lại trút giận lên cô sao?”
A Dư soi gương, dùng thuốc mỡ bôi vết sưng đỏ, khẽ nhếch khóe môi dưới, nhưng không đáp lại.
Chu Kỳ tự nhủ: "Chủ tử nghĩ cái gì vậy chứ, nếu không muốn cô xuất hiện ở trước mặt hoàng đế, tại sao lại luôn kêu cô đi mời Người cơ chứ?"
A Dư cẩn thận rửa sạch vết thương rồi say sưa nhìn cô gái trong gương.
Nàng trời sinh dung mạo xinh đẹp, đường nét sắc sảo thanh tú, hai má hồng hào, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh và tư thái vừa khéo lại lẳng lơ. Khi mới vào cung Du Cảnh, nàng mới mười hai tuổi, không hề hút mắt người khác. Sau này càng lớn càng thu hút ánh nhìn của người khác, không biết ánh mắt của hoàng thượng đã rơi vào người cô mấy lần.
Dung tần một mặt không muốn nàng hầu hạ bên người, nhưng lại hết lần này tới lần khác gọi nàng vào điện dâng trà, vừa nhìn là thấu tâm tư trong đó.
Để nàng đi mời hoàng thượng, năm lần thì cũng có ba lần thành công, Dung tần biết vậy, làm sao có thể buông tha cho nàng? Nhưng sau khi hoàng thượng đến, nàng sẽ không được vào cung hầu hạ.
A Dư vươn tay về phía trước mắt, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên vào cung ba năm trước.
Khi đó trong đêm, nàng cũng đã từng cẩn thận nhìn đôi tay này dưới ánh trăng, đầu ngón tay hồng nhạt như ngọc, không có một chút thô ráp, đây là thứ nàng thích nhất từ khi sinh ra.
Sau đó, nàng đã cẩn thận bảo vệ đôi tay không để cho có bất kì tì vết gì.
Nàng không lên tiếng hồi lâu, Chu Kỳ ngập ngừng, sau đó hạ giọng nói: "A Dư tỷ tỷ, tỷ nghĩ thế nào?"
Theo Chu Kỳ, nếu A Dư muốn thì sớm đã không phải thân phận người hầu như thế này.
Tỷ ấy nghĩ như thế nào?
A Dư khẽ nhếch khóe miệng nhìn vết thương trên trán người con gái trong gương, trong măt lướt qua một tia lạnh lùng.
"Những gì cô ta nợ ta, rồi cũng sẽ phải trả lại."
Nếu nàng leo lên giường, sẽ mang tiếng phản bội chủ tử.
Nàng muốn để người đó tự bế nàng lên!
Cho dù không cam tâm thì cũng phải cắn răng chịu đựng!
A Dư đột nhiên nhìn Chu Kỳ ở phía sau qua gương, nàng xoay người, đưa tay đặt nhẹ lên khuôn mặt của Chu Kỳ, đáy mắt có chút mơ màng.
Chu Kỳ nhận ra những gì nàng đang nghĩ, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Nàng nuốt một tiếng cho bớt khô giọng, nói, : "A Dư tỷ tỷ, Lý Tử ca cũng mong tỷ có một cuộc sống tốt đẹp."
A Dư rút mạnh tay về, khép mi lại: "Ra ngoài đi, đừng quên làm việc."
Chu Kỳ mấp máy môi, sau cùng chẳng nói gì, khẽ khàng lui ra, đến khi ra khỏi hành lang, nước mắt lưng tròng, nàng cầm khăn tay lên lau rồi hít một hơi thật sâu.
Nàng nhập cung cùng A Dư , lúc đó còn có một Tiểu Lý Tử.
Ba người quen nhau từ khi vào cung, sau này nương tựa vào nhau, Tiểu Lý Tử vào cung vì nhà nghèo, sau khi vào cung thì không còn người thân nên đã đối xử với hai người như em ruột. Ở triều đại này, thái giám sau khi vào cung sẽ ở trong cung cho đến khi chết, còn cung nữ có thể xuất cung khi đến tuổi.
Tiểu Lý Tử vốn định kiếm một số tiền, đợi đến khi hai người họ đủ tuổi sẽ đưa họ ra khỏi cung.
Thật đáng tiếc, ông trời không thuận lòng người.
A Dư từ nhỏ đã khéo miệng, thường được lòng người, chỉ sau nửa năm đã được vào điện hầu hạ. Tuy nhiên, tuổi còn nhỏ nên cũng không gây được nhiều chú ý. Cuộc sống dần ổn định, nàng và Tiểu Lý Tử vẫn chỉ là những người hạ đẳng nhất trong cung, nhưng A Dư luôn che chở, cũng không ai bắt nạt họ.
Cho đến nửa năm trước…
Màn đêm mờ ảo, sương mù mờ mịt, bên ngoài trời đã tối, may mà trên tường hoàng cung vẫn thắp một ít đèn lồng, thái giám đang canh đêm đứng trước tường cúi đầu, không biết có phải đang ngủ gật không hay là đang tỉnh táo nữa.
Bây giờ đang là lúc có sương mù, thời tiết lạnh lẽo, A Dư lau tay, giấu tay vào trong tay áo, hơi thở ra hóa thành sương mù trắng xóa.
Nàng ấy là người thức canh đêm qua.
Nàng cố trấn tĩnh tâm trí, im lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, đột nhiên bên ngoài có động tĩnh, liền tò mò ngẩng đầu nhìn lên, một lúc sau, Dương Đức công công - người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng bước nhanh tới, A Dư hoảng sợ, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Dương Đức không nhìn nàng, cúi đầu hướng vào trong cung, to giọng nói: "Hoàng thượng, có người từ cung Càn Ngọc tới truyền tin, nói Thục phi nương nương bị ốm.”
Ngay sau lời tâu của Dương công công, lông mày của A Dư nhảy dựng lên.
Vẫn còn một canh giờ nữa hoàng thượng mới dậy, Thục phi nương nương được sủng ái đến mức nào mới dám mời người vào lúc này chứ?
Nhưng mà đây không phải là lo lắng của nàng, điều nàng lo lắng là hoàng thượng bị mời đi, chủ tử sẽ tức giận như thế nào đây?
A Dư chợt rùng mình khi nhớ lại cách cư xử thường ngày của chủ tử.
Bên trong có động tĩnh gì đó, A Dư thầm kêu gào số phận đen đủi, tại sao lại chọn đúng lúc nàng canh đêm chứ!
Dù vậy, nàng vẫn cúi đầu đi vào trong đợi hầu hạ, vừa bước vào liền nghe thấy giọng nam trầm thấp: "Ái phi không cần hầu hạ."
Dung tần ngồi ở trên giường, không muốn Hoàng thượng rời đi, nàng cắn môi, kéo ống tay áo Hoàng thượng, nũng nịu gọi: "Hoàng thượng..."
Phong Dục nhướng mày, liếc nhìn nàng.
Dung tần đành im lặng, buông tay.
Thật là biết chọn thời điểm, mấy người hầu khác chưa ai dậy, chỉ có một mình A Dư, trong lòng A Dư đã kịp than thở mấy tiếng đen đủi.
Phong Dục đứng dậy, ngồi bên cạnh giường, Dung tần ngồi sau, lửa giận trong mắt không che giấu chút nào.
A Dư lúc này không muốn va vào lông mày của chủ tử, còn muốn các cung nhân ở trước cung hầu hạ, nhưng lại có người phía sau lưng đột nhiên nhướng mày với nàng, A Dư liếc mắt nhìn lại. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Dương Đức lọt vào mắt, cơ thể nàng lập tức đông cứng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!